Thập Niên 70: Cô Gái Nông Thôn Làm Giàu Từ Rượu Quê Hương
Chương 156:
Minh Canh/明景
12/08/2022
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này là thật, sau đó ánh mắt mỗi khi nhìn về phía An Quốc Bang cùng Quách Đỗ Quyên cũng có thêm vài phần tìm tòi nghiên cứu và ái muội.
Có một số người còn sợ thiên hạ không loạn làm bộ làm tịch giả tâm giả ý khuyên bảo An Lệ Nùng, bảo hai cha con cô không cần ỷ vào bản thân là thôn trưởng liền muốn cướp vợ của người khác.
An Lệ Nùng không chút khách khí nhổ một ngụm nước bọt vào mặt của đối phương, bản thân mình là phân cho nên nhìn cái gì cũng đều là phân.
Cái thứ rác rưởi gì thế?
Phi.
Tuy rằng lời đồn đãi vớ vẩn bay đầy trời, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới hai nhân vật chính. An Quốc Bang thì còn đang bận rộn cày bừa vụ xuân, mà Quách Đỗ Quyên thì là tố chất tâm lý mạnh mẽ.
Còn An Lệ Nùng?
Cũng rất bận rộn.
Nhìn An Quốc Bang mất ngủ ra ngoài hút thuốc liên tục mấy ngày bởi vì vấn đề tố chất của người dân thôn Thạch Hà, An Lệ Nùng đau lòng, muốn thay đổi. Nhưng lại không biết nên bắt đầu nơi nào.
Vì thế đông một búa tây một búa, giống con ruồi nhặng không đầu bay tán loạn.
Giống như chỗ nào cũng có vấn đề, ai cũng đều cần phải thay đổi, sau đó lại có một loại bất lực không biết bắt đầu từ đâu.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” An Cửu gia luôn luôn xuất quỷ nhập thần lặng yên không một tiếng động phiêu lại đây, mang theo mùi rượu, bên người còn dẫn theo Tiểu Cửu. Tiểu Cửu tiến lại gần, cọ cọ trên người An Lệ Nùng, lấy lòng.
An Lệ Nùng ghét bỏ đẩy đẩy, “em lăn lộn chỗ nào vậy? cả người toàn là tro bụi bùn đất.” An Lệ Nùng gỡ xuống lá cây dính trên lông của Tiểu Cửu, vỗ vỗ, bụi bay tứ tung.
“Khụ khụ.” An Lệ Nùng nín thở, khổ quá mà.
“Bẩn quá đi mất.” An Lệ Nùng ghét bỏ đẩy đẩy, đá đá, “Cách xa chị ra một chút.”
“Ông Cửu, ông nên tắm rửa cho Tiểu Cửu được rồi đó.”
Cũng không biết mấy hôm chưa tắm rồi, màu lông vàng của Tiểu Cửu đểu đổi màu rồi, còn bết dính vào nhau, từng nhúm từng nhúm. An Lệ Nùng rất nghi ngờ, từ tết tới bây giờ, Tiểu Cửu vẫn chưa tắm xong.
An Cửu gia đá đá Tiểu Cửu đang khua chân cào đất lấy lòng: “Đi tắm đi.”
Tiểu Cửu rung rung lông trên người, chạy chậm ra bên ngoài, sau đó nhảy xuống con sông nhỏ cách đó không xa, ngoi lên ngụp xuống, vùng vẫy trong sông.
An Lệ Nùng há hốc mồm, hiện tại vẫn còn là mùa xuân, nước sông vẫn tương đối lạnh.
Nhưng mà, chó hẳn là sẽ không bị cảm đâu nhỉ?
An Cửu gia ngồi xuống bên cạnh An Lệ Nùng, móc một nắm khoai lang đỏ khô ra từ trong túi áo, nhàn nhã tự tại nhấm nháp từng miếng từng miếng.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, khiến người khác cảm thấy lười nhác, buồn ngủ. An Cửu Gia nhắm mắt nhấm nháp miếng khoai lang khô, hoàn toàn không có ý muốn phải chia cho An Lệ Nùng dù chỉ một miếng.
“Ông Cửu, ông nói, làm thế nào mới có thể thay đổi được thôn Thạch Hà?”
An Thuận đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía An Lệ Nùng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, còn mang theo vài phần ngoài ý muốn, sau đó lại có vài phần hiểu rõ nằm trong dự kiến.
“Phương diện nào?”
“Toàn diện mọi mặt. Mặc kệ là vật chất hay là tinh thần, cháu cảm thấy người dân thôn Thạch Hà đều cần phải thay đổi.”
An Lệ Nùng có chút thất bại, cô muốn lợi dụng việc chế biến xà phòng để thay đổi cuộc sống của người dân trong thôn Thạch Hà, cuối cùng lại thất bại. Trải qua sự việc của Quách Đỗ Quyên, cô lại muốn thay đổi tư tưởng của người dân thôn Thạch Hà, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Ông Cửu, ông kiến thức rộng rãi, có đề xuất nào tốt không?”
Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, khi bản thân cảm thấy bất lực, An Lệ Nùng cảm thấy có thể tiếp thu ý kiến của quần chúng.
An Cửu gia trầm mặc gặm khoai lang đỏ khô.
“Ông Cửu?”
“Rất khó.”
Băng dày ba thước, không phải chỉ lạnh trong một ngày.
Tư tưởng của con người, càng là trải qua tích lũy mười mấy hai mươi năm mà thành. Một khi tư duy của con người đưược cố định, sẽ rất khó phá vỡ.
An Lệ Nùng lắc đầu, không tán đồng cách nói của An Cửu Gia. Tuy rằng hiện tại cô vẫn còn là một đầu hồ nhão, nhưng An Lệ Nùng cảm thấy thay đổi hẳn là không khó, khó chính là không có một cơ hội thích hợp mà thôi.
“Thời cơ không thích hợp.” An Cửu gia minh xác nói cho An Lệ Nùng, “Hiện tại không thích hợp.”
Lúc này, an ổn nhân tâm càng quan trọng.
Có một số người còn sợ thiên hạ không loạn làm bộ làm tịch giả tâm giả ý khuyên bảo An Lệ Nùng, bảo hai cha con cô không cần ỷ vào bản thân là thôn trưởng liền muốn cướp vợ của người khác.
An Lệ Nùng không chút khách khí nhổ một ngụm nước bọt vào mặt của đối phương, bản thân mình là phân cho nên nhìn cái gì cũng đều là phân.
Cái thứ rác rưởi gì thế?
Phi.
Tuy rằng lời đồn đãi vớ vẩn bay đầy trời, nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới hai nhân vật chính. An Quốc Bang thì còn đang bận rộn cày bừa vụ xuân, mà Quách Đỗ Quyên thì là tố chất tâm lý mạnh mẽ.
Còn An Lệ Nùng?
Cũng rất bận rộn.
Nhìn An Quốc Bang mất ngủ ra ngoài hút thuốc liên tục mấy ngày bởi vì vấn đề tố chất của người dân thôn Thạch Hà, An Lệ Nùng đau lòng, muốn thay đổi. Nhưng lại không biết nên bắt đầu nơi nào.
Vì thế đông một búa tây một búa, giống con ruồi nhặng không đầu bay tán loạn.
Giống như chỗ nào cũng có vấn đề, ai cũng đều cần phải thay đổi, sau đó lại có một loại bất lực không biết bắt đầu từ đâu.
“Đang nghĩ cái gì vậy?” An Cửu gia luôn luôn xuất quỷ nhập thần lặng yên không một tiếng động phiêu lại đây, mang theo mùi rượu, bên người còn dẫn theo Tiểu Cửu. Tiểu Cửu tiến lại gần, cọ cọ trên người An Lệ Nùng, lấy lòng.
An Lệ Nùng ghét bỏ đẩy đẩy, “em lăn lộn chỗ nào vậy? cả người toàn là tro bụi bùn đất.” An Lệ Nùng gỡ xuống lá cây dính trên lông của Tiểu Cửu, vỗ vỗ, bụi bay tứ tung.
“Khụ khụ.” An Lệ Nùng nín thở, khổ quá mà.
“Bẩn quá đi mất.” An Lệ Nùng ghét bỏ đẩy đẩy, đá đá, “Cách xa chị ra một chút.”
“Ông Cửu, ông nên tắm rửa cho Tiểu Cửu được rồi đó.”
Cũng không biết mấy hôm chưa tắm rồi, màu lông vàng của Tiểu Cửu đểu đổi màu rồi, còn bết dính vào nhau, từng nhúm từng nhúm. An Lệ Nùng rất nghi ngờ, từ tết tới bây giờ, Tiểu Cửu vẫn chưa tắm xong.
An Cửu gia đá đá Tiểu Cửu đang khua chân cào đất lấy lòng: “Đi tắm đi.”
Tiểu Cửu rung rung lông trên người, chạy chậm ra bên ngoài, sau đó nhảy xuống con sông nhỏ cách đó không xa, ngoi lên ngụp xuống, vùng vẫy trong sông.
An Lệ Nùng há hốc mồm, hiện tại vẫn còn là mùa xuân, nước sông vẫn tương đối lạnh.
Nhưng mà, chó hẳn là sẽ không bị cảm đâu nhỉ?
An Cửu gia ngồi xuống bên cạnh An Lệ Nùng, móc một nắm khoai lang đỏ khô ra từ trong túi áo, nhàn nhã tự tại nhấm nháp từng miếng từng miếng.
Ánh nắng mùa xuân ấm áp, khiến người khác cảm thấy lười nhác, buồn ngủ. An Cửu Gia nhắm mắt nhấm nháp miếng khoai lang khô, hoàn toàn không có ý muốn phải chia cho An Lệ Nùng dù chỉ một miếng.
“Ông Cửu, ông nói, làm thế nào mới có thể thay đổi được thôn Thạch Hà?”
An Thuận đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía An Lệ Nùng, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, còn mang theo vài phần ngoài ý muốn, sau đó lại có vài phần hiểu rõ nằm trong dự kiến.
“Phương diện nào?”
“Toàn diện mọi mặt. Mặc kệ là vật chất hay là tinh thần, cháu cảm thấy người dân thôn Thạch Hà đều cần phải thay đổi.”
An Lệ Nùng có chút thất bại, cô muốn lợi dụng việc chế biến xà phòng để thay đổi cuộc sống của người dân trong thôn Thạch Hà, cuối cùng lại thất bại. Trải qua sự việc của Quách Đỗ Quyên, cô lại muốn thay đổi tư tưởng của người dân thôn Thạch Hà, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
“Ông Cửu, ông kiến thức rộng rãi, có đề xuất nào tốt không?”
Ba anh thợ giày còn hơn một Gia Cát Lượng, khi bản thân cảm thấy bất lực, An Lệ Nùng cảm thấy có thể tiếp thu ý kiến của quần chúng.
An Cửu gia trầm mặc gặm khoai lang đỏ khô.
“Ông Cửu?”
“Rất khó.”
Băng dày ba thước, không phải chỉ lạnh trong một ngày.
Tư tưởng của con người, càng là trải qua tích lũy mười mấy hai mươi năm mà thành. Một khi tư duy của con người đưược cố định, sẽ rất khó phá vỡ.
An Lệ Nùng lắc đầu, không tán đồng cách nói của An Cửu Gia. Tuy rằng hiện tại cô vẫn còn là một đầu hồ nhão, nhưng An Lệ Nùng cảm thấy thay đổi hẳn là không khó, khó chính là không có một cơ hội thích hợp mà thôi.
“Thời cơ không thích hợp.” An Cửu gia minh xác nói cho An Lệ Nùng, “Hiện tại không thích hợp.”
Lúc này, an ổn nhân tâm càng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.