Thập Niên 70: Cô Nàng Pháo Hôi Cực Phẩm
Chương 50: Cảm Ơn
Thập Hồng Diệp
16/12/2022
Lục Thảo nhíu mày khó xử: “Thật ra… thật ra Châu Văn Thanh hoàn toàn chưa từng đồng ý với chị họ tôi, là chị ta đồn ở bên ngoài…”
“Á…” Cô gái khác sững sờ, trước đây ngày nào Lục Giai Giai cũng phải tìm Châu Văn Thanh một lần, thậm chí còn từng nổi nóng trước mặt mọi người, bọn họ đều cho rằng hai người đang hẹn hò chứ.
Hóa ra toàn là Lục Giai Giai tự mình đa tình à.
…
Cơn gió sáng sớm có hơi lạnh, Lục Giai Giai vừa xuất hiện đã khiến đám đàn ông ngồi ở cổng đợi đăng ký nhìn chằm chằm.
Gương mặt nhỏ trắng mềm, cái cổ thiên nga nhỏ dài, vòng eo mảnh khảnh, mắt cá chân hơi lộ ra ngoài một chút, đẹp đến mức khiến người không rời mắt được.
Nếu là thanh niên trí thức hoặc là con gái nhà nào đó thì đám lưu manh và kẻ lười biếng trong thôn còn dám huýt gió vài tiếng, nhưng đây là con gái của đại đội trưởng, trong nhà không chỉ chiều như mạng mà còn có bốn anh trai biết đánh nhau, nên chẳng ai dám có hành vi vượt quá quy tắc gì với cô.
Châu Văn Thanh đứng dưới tàng cây chưa từng thấy Lục Giai Giai như vậy bao giờ, trong trí nhớ của anh ta, Lục Giai Giai cũng từng mặc cái quần đó, nhưng còn lâu mới có khí chất như hiện giờ, cũng không ngoan ngoãn, yên tĩnh và rạng rỡ giống như mặt trời mới lên như bây giờ.
Anh ta sững sờ, đi về phía Lục Giai Giai, hỏi: “Chân cô khỏi rồi à.”
“Cách tôi xa một chút.” Lục Giai Giai nhíu mày, một giây sau, ba anh trai của cô đã từ xa nhanh chóng bước tới gần.
Châu Văn Thanh nhìn thấy người tới không có ý tốt, lập tức sợ hãi đi xa.
Anh ta vừa vặn đi đến bên cạnh Tiết Ngạn, thấy anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai mới cười lạnh một tiếng: “Ha…”
Ánh mắt của Tiết Ngạn nhìn sang phải, đôi mày sắc bén dữ tợn giống như sát thần, Châu Văn Thanh lập tức kẹt phần còn lại ngay ở họng.
Anh cả Lục Ái Quốc đi lên: “Em gái, em quên mang bình nước này, mẹ đã thêm đường đỏ vào trong, nếu em khát thì uống nó nhé.”
Lục Giai Giai cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh cả.”
Hai ông anh khác bĩu môi, giúp em gái cầm mỗi bình nước thôi có gì mà đắc ý thế, còn không phải ỷ mình lớn tuổi mới giành được việc này à.
Anh tư Lục Nghiệp Quốc nhướn mày, chậm rì rì đi đến bên cạnh em gái: “Đường đỏ có gì ngon mà uống? Em gái, em đoán xem anh tư mang gì ngon cho em này?”
“Hửm?” Lục Giai Giai ôm bình nước trong lòng, đôi mắt hạnh nhìn một lượt trên người Lục Nghiệp Quốc nhưng không phát hiện được gì: “Là gì vậy? Anh sẽ không định cho em cây cung của anh đấy chứ?”
Lục Nghiệp Quốc chơi bắn cung, lúc lên núi đi săn đối phó với gà rừng và thỏ rừng trăm phát trăm trúng, cô thậm chí còn nghe nói dây thừng được làm từ gân trâu, Lục Nghiệp Quốc vô cùng thích săn bắn, ngày nào ngủ cũng phải đặt dưới gối đầu mình.
“Đương nhiên không phải rồi.” Lục Nghiệp Quốc sợ Lục Giai Giai cảm thấy mình không thương cô lại lập tức nói: “Anh có thể cho em mượn chơi.”
Cây cung này ngày thường ngay cả cha mẹ anh ta cũng không cho đụng vào, có thể nói cho Lục Giai Giai chơi cũng được coi là dung túng và nuông chiều tuyệt đối rồi.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Em chẳng chơi cái đó đâu.” Bảo bối của anh tư, cô không nỡ đụng vào.
Cô tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn cho em gì?”
“Đương nhiên là trứng chim rồi.” Lục Nghiệp Quốc lấy ba quả trứng chim từ trong túi áo ra, quả trứng rất nhỏ, chẳng trách vừa rồi Lục Giai Giai không phát hiện ra.
Cô trừng to mắt, trứng chim đen sì, rõ ràng đã được nướng chín, cô vẫn chưa từng ăn bao giờ.
Lục Nghiệp Quốc đặt trứng chim vào tay Lục Giai Giai: “Ở đây bao giờ đói thì uống một miếng nước, ăn một quả trứng chim nhé, đợi về nhà lại kêu mẹ luộc trứng gà cho em ăn.”
“Cảm ơn anh tư.”
“Cảm ơn gì chứ.” Lục Nghiệp Quốc nhìn bím tóc của em gái, ngứa tay giật một cái.
Một giây sau, anh ta đã cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, Lục Nghiệp Quốc nghi ngờ nhìn xung quanh lại không phát hiện được gì, chỉ thấy Tiết Ngạn đang bện rổ, ngón tay của anh linh hoạt, mấy sợi tre trúc cứng chắc và khó xơi đó ở trong tay anh giống như bị nắm thành món đồ chơi nhỏ.
Có đôi khi Lục Nghiệp Quốc rất khâm phục Tiết Ngạn, làm việc đồng áng lần nào cũng được mười điểm, còn có thể bớt thời gian ra đan rổ đem bán nữa.
“Á…” Cô gái khác sững sờ, trước đây ngày nào Lục Giai Giai cũng phải tìm Châu Văn Thanh một lần, thậm chí còn từng nổi nóng trước mặt mọi người, bọn họ đều cho rằng hai người đang hẹn hò chứ.
Hóa ra toàn là Lục Giai Giai tự mình đa tình à.
…
Cơn gió sáng sớm có hơi lạnh, Lục Giai Giai vừa xuất hiện đã khiến đám đàn ông ngồi ở cổng đợi đăng ký nhìn chằm chằm.
Gương mặt nhỏ trắng mềm, cái cổ thiên nga nhỏ dài, vòng eo mảnh khảnh, mắt cá chân hơi lộ ra ngoài một chút, đẹp đến mức khiến người không rời mắt được.
Nếu là thanh niên trí thức hoặc là con gái nhà nào đó thì đám lưu manh và kẻ lười biếng trong thôn còn dám huýt gió vài tiếng, nhưng đây là con gái của đại đội trưởng, trong nhà không chỉ chiều như mạng mà còn có bốn anh trai biết đánh nhau, nên chẳng ai dám có hành vi vượt quá quy tắc gì với cô.
Châu Văn Thanh đứng dưới tàng cây chưa từng thấy Lục Giai Giai như vậy bao giờ, trong trí nhớ của anh ta, Lục Giai Giai cũng từng mặc cái quần đó, nhưng còn lâu mới có khí chất như hiện giờ, cũng không ngoan ngoãn, yên tĩnh và rạng rỡ giống như mặt trời mới lên như bây giờ.
Anh ta sững sờ, đi về phía Lục Giai Giai, hỏi: “Chân cô khỏi rồi à.”
“Cách tôi xa một chút.” Lục Giai Giai nhíu mày, một giây sau, ba anh trai của cô đã từ xa nhanh chóng bước tới gần.
Châu Văn Thanh nhìn thấy người tới không có ý tốt, lập tức sợ hãi đi xa.
Anh ta vừa vặn đi đến bên cạnh Tiết Ngạn, thấy anh liếc mắt nhìn Lục Giai Giai mới cười lạnh một tiếng: “Ha…”
Ánh mắt của Tiết Ngạn nhìn sang phải, đôi mày sắc bén dữ tợn giống như sát thần, Châu Văn Thanh lập tức kẹt phần còn lại ngay ở họng.
Anh cả Lục Ái Quốc đi lên: “Em gái, em quên mang bình nước này, mẹ đã thêm đường đỏ vào trong, nếu em khát thì uống nó nhé.”
Lục Giai Giai cười ngọt ngào: “Cảm ơn anh cả.”
Hai ông anh khác bĩu môi, giúp em gái cầm mỗi bình nước thôi có gì mà đắc ý thế, còn không phải ỷ mình lớn tuổi mới giành được việc này à.
Anh tư Lục Nghiệp Quốc nhướn mày, chậm rì rì đi đến bên cạnh em gái: “Đường đỏ có gì ngon mà uống? Em gái, em đoán xem anh tư mang gì ngon cho em này?”
“Hửm?” Lục Giai Giai ôm bình nước trong lòng, đôi mắt hạnh nhìn một lượt trên người Lục Nghiệp Quốc nhưng không phát hiện được gì: “Là gì vậy? Anh sẽ không định cho em cây cung của anh đấy chứ?”
Lục Nghiệp Quốc chơi bắn cung, lúc lên núi đi săn đối phó với gà rừng và thỏ rừng trăm phát trăm trúng, cô thậm chí còn nghe nói dây thừng được làm từ gân trâu, Lục Nghiệp Quốc vô cùng thích săn bắn, ngày nào ngủ cũng phải đặt dưới gối đầu mình.
“Đương nhiên không phải rồi.” Lục Nghiệp Quốc sợ Lục Giai Giai cảm thấy mình không thương cô lại lập tức nói: “Anh có thể cho em mượn chơi.”
Cây cung này ngày thường ngay cả cha mẹ anh ta cũng không cho đụng vào, có thể nói cho Lục Giai Giai chơi cũng được coi là dung túng và nuông chiều tuyệt đối rồi.
Lục Giai Giai lắc đầu: “Em chẳng chơi cái đó đâu.” Bảo bối của anh tư, cô không nỡ đụng vào.
Cô tò mò hỏi: “Vậy rốt cuộc anh muốn cho em gì?”
“Đương nhiên là trứng chim rồi.” Lục Nghiệp Quốc lấy ba quả trứng chim từ trong túi áo ra, quả trứng rất nhỏ, chẳng trách vừa rồi Lục Giai Giai không phát hiện ra.
Cô trừng to mắt, trứng chim đen sì, rõ ràng đã được nướng chín, cô vẫn chưa từng ăn bao giờ.
Lục Nghiệp Quốc đặt trứng chim vào tay Lục Giai Giai: “Ở đây bao giờ đói thì uống một miếng nước, ăn một quả trứng chim nhé, đợi về nhà lại kêu mẹ luộc trứng gà cho em ăn.”
“Cảm ơn anh tư.”
“Cảm ơn gì chứ.” Lục Nghiệp Quốc nhìn bím tóc của em gái, ngứa tay giật một cái.
Một giây sau, anh ta đã cảm thấy sau lưng mình lạnh toát, Lục Nghiệp Quốc nghi ngờ nhìn xung quanh lại không phát hiện được gì, chỉ thấy Tiết Ngạn đang bện rổ, ngón tay của anh linh hoạt, mấy sợi tre trúc cứng chắc và khó xơi đó ở trong tay anh giống như bị nắm thành món đồ chơi nhỏ.
Có đôi khi Lục Nghiệp Quốc rất khâm phục Tiết Ngạn, làm việc đồng áng lần nào cũng được mười điểm, còn có thể bớt thời gian ra đan rổ đem bán nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.