Chương 21:
Lam Thiên Lam Lam
20/10/2022
Editor: Vương Chiêu Meo
Hạ Bác Ngôn mắt đen sáng lấp lánh, ý mừng trong mắt không che giấu nổi, nghe bà ngoại Cố nói xong thì gật đầu lia lịa.
Bà ngoại Cố cảm thấy cậu trai này lớn lên thật là đẹp, làn da cũng tốt, lại xứng đôi vừa lứa với Cố Tiện. Càng nhìn, bà càng vừa lòng, tươi cười đầy mặt:
- Được rồi, Tiện Tiện tiễn Bác Ngôn đi. Bà phải ngủ trưa rồi.
Cố Tiện đưa Hạ Bác Ngôn đến cửa sân. Hạ Bác Ngôn móc móc trong túi lấy đồ đưa cho Cố Tiện. Cố Tiện sửng sốt, nhìn đồ vật trong tay anh, chớp chớp mắt:
- Cái gì vậy?
Hạ Bác Ngôn mím môi, nhìn Cố Tiện:
- Đây là sính lễ.
Cố Tiện lại nhìn nhìn, lắc đầu:
- Quá nhiều. Nhà anh cũng phải dùng. Chẳng lẽ chúng ta kết hôn, nhà anh không làm cỗ sao? Đến lúc đó, không có chỗ tiền với phiếu này thì phải làm sao?
Hạ Bác Ngôn không thu tay, đôi mắt gắt gao nhìn Cố Tiện, tỏ vẻ cô không nhận mấy thứ này thì anh cũng không thu về nữa.
Cố Tiện bất đắc dĩ đành phải nhận, đếm đếm tiền và phiếu trong tay, cô chỉ lấy một nửa, nửa còn lại đưa cho Hạ Bác Ngôn. Thấy anh không nhận, cô nói lời thấm thía:
- Anh cầm đi. Chắc anh cũng không muốn sau khi chúng ta kết hôn thì thiếu một đống nợ chứ.
Hiện tại, mọi nhà đều không giàu có gì, như Hạ Bác Ngôn đi làm ở Cung Tiêu xã đã là tốt hơn đại đa số nhà trong thôn rồi, nhưng cũng không trụ nổi với các em trai em gái trong nhà. Mặc dù anh kiếm được nhiều, nhưng ăn tiêu cũng nhiều. Chỗ phiếu định mức với tiền này chắc là do anh tiết kiệm lại, cô nào có muốn lấy cả chỗ này đâu.
Hạ Bác Ngôn nghe Cố Tiện nói, rũ mi một lúc lâu mới nhận lại đồ từ trong tay cô, nghiêm túc mà nói:
- Tiện Tiện, anh sẽ không phụ em.
Nói xong, màng tai lại đỏ lên, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tiện lại càng thêm kiên định.
Trong lòng Cố Tiện nhộn nhạo, đôi mắt mở lớn, vô cùng kinh ngạc:
- Lúc trước anh đều gọi em là chị Tiện, giờ lại gọi nhũ danh của em …..
Hạ Bác Ngôn ngẩn người, mặt càng đỏ ửng. Kỳ thật, anh đã không muốn gọi Cố Tiện là chị Tiện từ lâu rồi. Gọi chị thì chỉ có phận làm em mới gọi thôi. Anh muốn kết hôn với cô, sao có thể gọi cô là chị nữa. Với lại, tuy anh kém Cố Tiện ba tuổi, nhưng trong lòng anh, Cố Tiện vẫn luôn là cô gái cần anh che chở, vì thế, trong vô thức, anh đã xem như mình lớn hơn Cố Tiện rồi.
Trong lòng Cố Tiện cười thầm. Hạ Bác Ngôn tuy không ngại cô hơn tuổi, nhưng lại để ý mình nhỏ tuổi hơn. Từ sau khi kết hôn với cô, anh đều gọi cô Tiện Tiện, dường như gọi như vậy thì người khác sẽ cho rằng anh hơn tuổi cô rất nhiều. Cô nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, nhịn không được mà trêu chọc anh.
- Cũng được, anh cứ gọi em là Tiện Tiện đi. Như thế thì ra ngoài thôn, người ta sẽ không cảm thấy em trâu già gặm cỏ non, lớn tuổi như thế rồi mà còn gả cho anh. Dù sao thì anh cũng nhỏ hơn em có ba tuổi thôi mà.
Cố Tiện hất hất tóc mái trên trán, cường điệu nhấn mạnh mấy chữ “nhỏ hơn ba tuổi”, mang theo ý cười chế giễu.
Nháy mắt, Hạ Bác Ngôn xấu hổ, cảm thấy Cố Tiện nói trúng tâm tư của anh rồi. Rõ ràng là anh sợ người khác nói anh còn nhỏ tuổi, không thể đảm đương nổi. Nhưng, anh vẫn không định gọi Cố Tiện là chị Tiện. Khóe miệng anh nhếch lên. Bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi mà ha?
- Sẽ không.
Hạ Bác Ngôn nhìn Cố Tiện nghiêm túc nói:
- Anh thích người hơn tuổi.
- Anh thích người hơn tuổi?
Sắc mặt Cố Tiện trầm xuống.
Lời này có ý nghĩa khác. Hạ Bác Ngôn thấy sắc mặt Cố Tiện thay đổi, lập tức lắp bắp sửa miệng:
- Không, không phải, anh…. Ý anh không phải như thế….
Anh chỉ thích Cố Tiện mà thôi. Người khác hơn tuổi, anh không thích. Trong lòng anh gấp gáp, nhưng nhìn Cố Tiện lạnh mặt, lại không thể nói ra lời.
Cố Tiện thấy anh nôn nóng đến đỏ mặt, đành không trêu anh nữa, nở nụ cười, thở dài:
- Em biết anh không có ý kia.
Hạ Bác Ngôn ngạc nhiên, nhìn cô tươi cười, tay xoa xoa mồ hôi tuôn ra như suối, có chút vô lực mà cầu xin Cố Tiện:
- Sau này em đừng như vậy, có được không?
Anh sẽ không chịu nổi.
Cố Tiện không nghĩ anh lại nghiêm túc như thế, nhất thời có chút xấu hổ:
- Em xin lỗi.
Hạ Bác Ngôn lại nhíu mày:
- Đừng nói lời xin lỗi với anh.
Như vậy sẽ có vẻ như họ thật xa lạ.
Cố Tiện bất đắc dĩ gật đầu:
- Sau này có trêu anh thì cũng sẽ không lạnh mặt nữa.
Hạ Bác Ngôn: ……
Anh thật muốn nói, có thể đừng trêu anh nữa không? Nhưng mà anh nhìn Cố Tiện chơi vui, liền cảm thấy, thật ra bị cô chọc cũng không có gì.
Nhưng mà, nghĩ lại, có phải do anh kém tuổi nên Cố Tiện mới thích trêu chọc anh không?
Anh từng nhìn thấy cảnh cô ở bên cạnh anh họ, hai người họ căn bản không có gì để nói với nhau, tôn trọng nhau như khách. So sánh ra, hình như giờ anh và cô ở bên nhau lại tốt hơn thế kia, trong lòng có chút ngọt ngào, Cố Tiện đối xử với anh khác hẳn với anh họ.
Hạ Bác Ngôn mắt đen sáng lấp lánh, ý mừng trong mắt không che giấu nổi, nghe bà ngoại Cố nói xong thì gật đầu lia lịa.
Bà ngoại Cố cảm thấy cậu trai này lớn lên thật là đẹp, làn da cũng tốt, lại xứng đôi vừa lứa với Cố Tiện. Càng nhìn, bà càng vừa lòng, tươi cười đầy mặt:
- Được rồi, Tiện Tiện tiễn Bác Ngôn đi. Bà phải ngủ trưa rồi.
Cố Tiện đưa Hạ Bác Ngôn đến cửa sân. Hạ Bác Ngôn móc móc trong túi lấy đồ đưa cho Cố Tiện. Cố Tiện sửng sốt, nhìn đồ vật trong tay anh, chớp chớp mắt:
- Cái gì vậy?
Hạ Bác Ngôn mím môi, nhìn Cố Tiện:
- Đây là sính lễ.
Cố Tiện lại nhìn nhìn, lắc đầu:
- Quá nhiều. Nhà anh cũng phải dùng. Chẳng lẽ chúng ta kết hôn, nhà anh không làm cỗ sao? Đến lúc đó, không có chỗ tiền với phiếu này thì phải làm sao?
Hạ Bác Ngôn không thu tay, đôi mắt gắt gao nhìn Cố Tiện, tỏ vẻ cô không nhận mấy thứ này thì anh cũng không thu về nữa.
Cố Tiện bất đắc dĩ đành phải nhận, đếm đếm tiền và phiếu trong tay, cô chỉ lấy một nửa, nửa còn lại đưa cho Hạ Bác Ngôn. Thấy anh không nhận, cô nói lời thấm thía:
- Anh cầm đi. Chắc anh cũng không muốn sau khi chúng ta kết hôn thì thiếu một đống nợ chứ.
Hiện tại, mọi nhà đều không giàu có gì, như Hạ Bác Ngôn đi làm ở Cung Tiêu xã đã là tốt hơn đại đa số nhà trong thôn rồi, nhưng cũng không trụ nổi với các em trai em gái trong nhà. Mặc dù anh kiếm được nhiều, nhưng ăn tiêu cũng nhiều. Chỗ phiếu định mức với tiền này chắc là do anh tiết kiệm lại, cô nào có muốn lấy cả chỗ này đâu.
Hạ Bác Ngôn nghe Cố Tiện nói, rũ mi một lúc lâu mới nhận lại đồ từ trong tay cô, nghiêm túc mà nói:
- Tiện Tiện, anh sẽ không phụ em.
Nói xong, màng tai lại đỏ lên, nhưng ánh mắt nhìn Cố Tiện lại càng thêm kiên định.
Trong lòng Cố Tiện nhộn nhạo, đôi mắt mở lớn, vô cùng kinh ngạc:
- Lúc trước anh đều gọi em là chị Tiện, giờ lại gọi nhũ danh của em …..
Hạ Bác Ngôn ngẩn người, mặt càng đỏ ửng. Kỳ thật, anh đã không muốn gọi Cố Tiện là chị Tiện từ lâu rồi. Gọi chị thì chỉ có phận làm em mới gọi thôi. Anh muốn kết hôn với cô, sao có thể gọi cô là chị nữa. Với lại, tuy anh kém Cố Tiện ba tuổi, nhưng trong lòng anh, Cố Tiện vẫn luôn là cô gái cần anh che chở, vì thế, trong vô thức, anh đã xem như mình lớn hơn Cố Tiện rồi.
Trong lòng Cố Tiện cười thầm. Hạ Bác Ngôn tuy không ngại cô hơn tuổi, nhưng lại để ý mình nhỏ tuổi hơn. Từ sau khi kết hôn với cô, anh đều gọi cô Tiện Tiện, dường như gọi như vậy thì người khác sẽ cho rằng anh hơn tuổi cô rất nhiều. Cô nhìn bộ dáng nghiêm túc của anh, nhịn không được mà trêu chọc anh.
- Cũng được, anh cứ gọi em là Tiện Tiện đi. Như thế thì ra ngoài thôn, người ta sẽ không cảm thấy em trâu già gặm cỏ non, lớn tuổi như thế rồi mà còn gả cho anh. Dù sao thì anh cũng nhỏ hơn em có ba tuổi thôi mà.
Cố Tiện hất hất tóc mái trên trán, cường điệu nhấn mạnh mấy chữ “nhỏ hơn ba tuổi”, mang theo ý cười chế giễu.
Nháy mắt, Hạ Bác Ngôn xấu hổ, cảm thấy Cố Tiện nói trúng tâm tư của anh rồi. Rõ ràng là anh sợ người khác nói anh còn nhỏ tuổi, không thể đảm đương nổi. Nhưng, anh vẫn không định gọi Cố Tiện là chị Tiện. Khóe miệng anh nhếch lên. Bọn họ chuẩn bị kết hôn rồi mà ha?
- Sẽ không.
Hạ Bác Ngôn nhìn Cố Tiện nghiêm túc nói:
- Anh thích người hơn tuổi.
- Anh thích người hơn tuổi?
Sắc mặt Cố Tiện trầm xuống.
Lời này có ý nghĩa khác. Hạ Bác Ngôn thấy sắc mặt Cố Tiện thay đổi, lập tức lắp bắp sửa miệng:
- Không, không phải, anh…. Ý anh không phải như thế….
Anh chỉ thích Cố Tiện mà thôi. Người khác hơn tuổi, anh không thích. Trong lòng anh gấp gáp, nhưng nhìn Cố Tiện lạnh mặt, lại không thể nói ra lời.
Cố Tiện thấy anh nôn nóng đến đỏ mặt, đành không trêu anh nữa, nở nụ cười, thở dài:
- Em biết anh không có ý kia.
Hạ Bác Ngôn ngạc nhiên, nhìn cô tươi cười, tay xoa xoa mồ hôi tuôn ra như suối, có chút vô lực mà cầu xin Cố Tiện:
- Sau này em đừng như vậy, có được không?
Anh sẽ không chịu nổi.
Cố Tiện không nghĩ anh lại nghiêm túc như thế, nhất thời có chút xấu hổ:
- Em xin lỗi.
Hạ Bác Ngôn lại nhíu mày:
- Đừng nói lời xin lỗi với anh.
Như vậy sẽ có vẻ như họ thật xa lạ.
Cố Tiện bất đắc dĩ gật đầu:
- Sau này có trêu anh thì cũng sẽ không lạnh mặt nữa.
Hạ Bác Ngôn: ……
Anh thật muốn nói, có thể đừng trêu anh nữa không? Nhưng mà anh nhìn Cố Tiện chơi vui, liền cảm thấy, thật ra bị cô chọc cũng không có gì.
Nhưng mà, nghĩ lại, có phải do anh kém tuổi nên Cố Tiện mới thích trêu chọc anh không?
Anh từng nhìn thấy cảnh cô ở bên cạnh anh họ, hai người họ căn bản không có gì để nói với nhau, tôn trọng nhau như khách. So sánh ra, hình như giờ anh và cô ở bên nhau lại tốt hơn thế kia, trong lòng có chút ngọt ngào, Cố Tiện đối xử với anh khác hẳn với anh họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.