Chương 43:
Lam Thiên Lam Lam
16/11/2022
Editor: Vương Chiêu Meo
Cố Tiện cõng củi về đến nhà, lúc này Hạ Bác Ngôn đang đọc sách ở Cố gia, thấy đống củi lớn phía sau lưng Cố Tiện thì sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng buông sách đi nhanh ra ngoài nhận củi từ trên lưng cô, vứt xuống đất.
Sau đó, sắc mặt anh nặng nề nhìn Cố Tiện:
- Cố Tiện, em là phụ nữ, có thể chỉ làm chuyện của phụ nữ không hả? Chuyện đốn củi em nói với anh để anh đi, không được sao?
Nói xong, đôi mắt ngó tới đôi tay bị nhánh cây quẹt qua xước xát, sắc mặt càng đen.
Bà ngoại Cố ở trong phòng nghe được những lời Hạ Bác Ngôn nói, không những không trách tội anh mắng cháu gái bà, mà còn cảm thấy thật vui mừng. Bác Ngôn này nhỏ hơn Tiện Tiện ba tuổi nhưng mà còn biết đau lòng vợ hơn cả những người đàn ông lớn tuổi.
- Không có việc gì, nông dân làm nhiều việc chút cũng không quá mệt.
Cố Tiện không để ở trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn trời. Thấy thời gian còn sớm, cô tính toán lại đi vào núi một chuyến, nên xoay người cởi dây thừng khỏi đống củi.
Hạ Bác Ngôn thấy động tác của cô, trầm giọng hỏi:
- Em lại muốn làm gì?
Cố Tiện một tay cuốn gọn dây thừng, một bên nói:
- Trời còn sớm, em lại vào trong núi một chuyến.
Nói xong cô đi vào phòng, tính toán uống xong chén nước rồi đi.
Hạ Bác Ngôn nghe vậy, sắc mặt lạnh đến mức có thể ngưng thành băng. Anh đi theo Cố Tiện vào nhà chính, thấy cô đổ một ly nước đầy rồi uống ừng ực, mày nhíu lại thật chặt, nhịn không được mà định nói gì đó, rồi đột nhiên thấy trên cần cổ trắng nõn của cô có một vết thương đặc biệt rõ ràng, làm đôi mắt anh sinh đau, tim như bị ai bóp chặt, cái gì cũng đều không nói thành lời.
- Anh đi cùng em.
Giọng nói thanh lãnh giờ phút này có chút nghèn nghẹn.
Trong lòng Cố Tiện nghĩ hôm nay có rảnh thì đi đốn nhiều củi chút, nên không chú ý tới sự khác thường của Hạ Bác Ngôn. Nghe anh nói xong, cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Sắp thi đại học rồi, việc học của anh quan trọng hơn. Anh ở nhà ôn bài đi, em đi một lát là về thôi.
Môi mỏng của Hạ Bác Ngôn mím chặt, đôi mắt đen chứa đầy cơn giận trừng cô:
- Có ôn hay không thì anh vẫn có thể thi đỗ đại học.
Nếu việc thi đại học lại khiến vợ mình phải mệt nhọc thì anh còn đi học đại học làm cái gì?
Lúc này Cố Tiện mới nhận ra Hạ Bác Ngôn khác thường, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh:
- Nói thì nói thế, nhưng anh ôn tập nhiều hơn thì lúc thi sẽ nắm chắc hơn chứ?
Hạ Bác Ngôn mặt không biểu tình, nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại rũ mi mắt, thấp giọng nói:
- Đốn xong củi rồi đọc cũng được.
Cố Tiện há hốc mồm, định khuyên anh thêm, anh lại đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô:
- Em không cho anh đi cùng, anh ở nhà lo lắng cho em, đọc sách cũng không có hiệu quả.
Không biết là như thế nào, bị anh nhìn chằm chằm như thế, Cố Tiện bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng lên. Cô định sờ sờ lên mặt, nhìn thấy tay vì đốn củi mà bị xước da thì lại buông tay, che giấu:
- Anh muốn đi thì nhanh lên.
Trong mắt Hạ Bác Ngôn dường như lại hiện lên ý cười. Anh nhàn nhạt đáp lời:
- Không vội, để anh về nhà một chuyến đã.
Nói xong anh đi nhanh ra ngoài.
Cố Tiện ngẩn người. Thôi kệ anh, về thì cứ về, cô ngồi xuống chờ anh là được.
Bà ngoại Cố ngồi nhặt đậu ở trong sân, nhưng vẫn luôn lặng lẽ nhìn hai người. Trán đầy nếp nhăn lộ ra vui mừng, cháu gái với cháu rể tình cảm thật tốt, bà yên tâm rồi.
Hạ Bác Ngôn trở lại, hai tay cầm một bao đầy đồ vật đưa cho Cố Tiện. Cố Tiện khó hiểu nhận lấy. Dưới ý bảo của Hạ Bác Ngôn, cô mở bao ra liền thấy có hai đôi bao tay màu trắng, khó hiểu mờ mịt mà nhìn anh.
Hạ Bác Ngôn nâng nâng cằm:
- Đeo bao tay vào đi, tay sẽ không bị cây quẹt xước xát nữa.
Ánh mắt Cố Tiện dừng ở vết thương trên tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Đã thật nhiều năm rồi không có ai quan tâm đến cô như vậy. Cô mỉm cười:
- Đi thôi.
Hai người đều chân dài nên đi tương đối nhanh. Trên đường đi lại đi qua nơi cha con Trần gia đốn củi. Cha Trần cảm khái:
- Các cháu đi về hay lại quay lại?
Nhà họ còn chưa chém xong một bó củi đâu đấy.
Cố Tiện cười ừ một tiếng:
- Tụi cháu đi phía trước đốn củi.
Sau đó, hai người nắm tay tung tăng rời đi.
Tầm mắt của Trần Vệ Quân dừng trên người Hạ Bác Ngôn. Hạ Bác Ngôn này có vận khí tốt thật, cưới được người vợ xinh đẹp có năng lực như Cố Tiện, sao anh ta lại không có vận khí tốt như thế chứ.
Hạ Bác Ngôn nhận ra được ánh mắt mang theo ghen ghét ở phía sau, quay đầu lại nhìn Trần Vệ Quân một cái. Ánh mắt kia tuy bình tĩnh, nhưng lại như biển sâu không thấy đáy, làm cả người Trần Vệ Quân căng thẳng, cuống quýt gục đầu xuống.
Hạ Bác Ngôn quay đầu, giữa mày hiện lên tia lạnh lẽo, ánh mắt nhìn đến Cố Tiện lại nhu hòa xuống. Đây là người vợ mà anh thật vất vả mới cưới được, ai dám mơ ước cô đều không thể tha thứ.
Cố Tiện cõng củi về đến nhà, lúc này Hạ Bác Ngôn đang đọc sách ở Cố gia, thấy đống củi lớn phía sau lưng Cố Tiện thì sắc mặt trầm xuống, nhanh chóng buông sách đi nhanh ra ngoài nhận củi từ trên lưng cô, vứt xuống đất.
Sau đó, sắc mặt anh nặng nề nhìn Cố Tiện:
- Cố Tiện, em là phụ nữ, có thể chỉ làm chuyện của phụ nữ không hả? Chuyện đốn củi em nói với anh để anh đi, không được sao?
Nói xong, đôi mắt ngó tới đôi tay bị nhánh cây quẹt qua xước xát, sắc mặt càng đen.
Bà ngoại Cố ở trong phòng nghe được những lời Hạ Bác Ngôn nói, không những không trách tội anh mắng cháu gái bà, mà còn cảm thấy thật vui mừng. Bác Ngôn này nhỏ hơn Tiện Tiện ba tuổi nhưng mà còn biết đau lòng vợ hơn cả những người đàn ông lớn tuổi.
- Không có việc gì, nông dân làm nhiều việc chút cũng không quá mệt.
Cố Tiện không để ở trong lòng. Cô ngẩng đầu nhìn trời. Thấy thời gian còn sớm, cô tính toán lại đi vào núi một chuyến, nên xoay người cởi dây thừng khỏi đống củi.
Hạ Bác Ngôn thấy động tác của cô, trầm giọng hỏi:
- Em lại muốn làm gì?
Cố Tiện một tay cuốn gọn dây thừng, một bên nói:
- Trời còn sớm, em lại vào trong núi một chuyến.
Nói xong cô đi vào phòng, tính toán uống xong chén nước rồi đi.
Hạ Bác Ngôn nghe vậy, sắc mặt lạnh đến mức có thể ngưng thành băng. Anh đi theo Cố Tiện vào nhà chính, thấy cô đổ một ly nước đầy rồi uống ừng ực, mày nhíu lại thật chặt, nhịn không được mà định nói gì đó, rồi đột nhiên thấy trên cần cổ trắng nõn của cô có một vết thương đặc biệt rõ ràng, làm đôi mắt anh sinh đau, tim như bị ai bóp chặt, cái gì cũng đều không nói thành lời.
- Anh đi cùng em.
Giọng nói thanh lãnh giờ phút này có chút nghèn nghẹn.
Trong lòng Cố Tiện nghĩ hôm nay có rảnh thì đi đốn nhiều củi chút, nên không chú ý tới sự khác thường của Hạ Bác Ngôn. Nghe anh nói xong, cô lắc đầu, nhẹ nhàng nói:
- Sắp thi đại học rồi, việc học của anh quan trọng hơn. Anh ở nhà ôn bài đi, em đi một lát là về thôi.
Môi mỏng của Hạ Bác Ngôn mím chặt, đôi mắt đen chứa đầy cơn giận trừng cô:
- Có ôn hay không thì anh vẫn có thể thi đỗ đại học.
Nếu việc thi đại học lại khiến vợ mình phải mệt nhọc thì anh còn đi học đại học làm cái gì?
Lúc này Cố Tiện mới nhận ra Hạ Bác Ngôn khác thường, quay đầu lại kinh ngạc nhìn anh:
- Nói thì nói thế, nhưng anh ôn tập nhiều hơn thì lúc thi sẽ nắm chắc hơn chứ?
Hạ Bác Ngôn mặt không biểu tình, nâng mí mắt lên nhìn cô một cái, rồi lại rũ mi mắt, thấp giọng nói:
- Đốn xong củi rồi đọc cũng được.
Cố Tiện há hốc mồm, định khuyên anh thêm, anh lại đột nhiên ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn cô:
- Em không cho anh đi cùng, anh ở nhà lo lắng cho em, đọc sách cũng không có hiệu quả.
Không biết là như thế nào, bị anh nhìn chằm chằm như thế, Cố Tiện bỗng nhiên cảm thấy mặt nóng lên. Cô định sờ sờ lên mặt, nhìn thấy tay vì đốn củi mà bị xước da thì lại buông tay, che giấu:
- Anh muốn đi thì nhanh lên.
Trong mắt Hạ Bác Ngôn dường như lại hiện lên ý cười. Anh nhàn nhạt đáp lời:
- Không vội, để anh về nhà một chuyến đã.
Nói xong anh đi nhanh ra ngoài.
Cố Tiện ngẩn người. Thôi kệ anh, về thì cứ về, cô ngồi xuống chờ anh là được.
Bà ngoại Cố ngồi nhặt đậu ở trong sân, nhưng vẫn luôn lặng lẽ nhìn hai người. Trán đầy nếp nhăn lộ ra vui mừng, cháu gái với cháu rể tình cảm thật tốt, bà yên tâm rồi.
Hạ Bác Ngôn trở lại, hai tay cầm một bao đầy đồ vật đưa cho Cố Tiện. Cố Tiện khó hiểu nhận lấy. Dưới ý bảo của Hạ Bác Ngôn, cô mở bao ra liền thấy có hai đôi bao tay màu trắng, khó hiểu mờ mịt mà nhìn anh.
Hạ Bác Ngôn nâng nâng cằm:
- Đeo bao tay vào đi, tay sẽ không bị cây quẹt xước xát nữa.
Ánh mắt Cố Tiện dừng ở vết thương trên tay, trong lòng có một dòng nước ấm chảy qua. Đã thật nhiều năm rồi không có ai quan tâm đến cô như vậy. Cô mỉm cười:
- Đi thôi.
Hai người đều chân dài nên đi tương đối nhanh. Trên đường đi lại đi qua nơi cha con Trần gia đốn củi. Cha Trần cảm khái:
- Các cháu đi về hay lại quay lại?
Nhà họ còn chưa chém xong một bó củi đâu đấy.
Cố Tiện cười ừ một tiếng:
- Tụi cháu đi phía trước đốn củi.
Sau đó, hai người nắm tay tung tăng rời đi.
Tầm mắt của Trần Vệ Quân dừng trên người Hạ Bác Ngôn. Hạ Bác Ngôn này có vận khí tốt thật, cưới được người vợ xinh đẹp có năng lực như Cố Tiện, sao anh ta lại không có vận khí tốt như thế chứ.
Hạ Bác Ngôn nhận ra được ánh mắt mang theo ghen ghét ở phía sau, quay đầu lại nhìn Trần Vệ Quân một cái. Ánh mắt kia tuy bình tĩnh, nhưng lại như biển sâu không thấy đáy, làm cả người Trần Vệ Quân căng thẳng, cuống quýt gục đầu xuống.
Hạ Bác Ngôn quay đầu, giữa mày hiện lên tia lạnh lẽo, ánh mắt nhìn đến Cố Tiện lại nhu hòa xuống. Đây là người vợ mà anh thật vất vả mới cưới được, ai dám mơ ước cô đều không thể tha thứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.