Chương 49:
Lam Thiên Lam Lam
04/12/2022
Editor: Vương Chiêu Meo
Đổng Vấn Bình vuốt vuốt 30 đồng tiền trong túi mà chị Trương trả lại, nghĩ đến trong nhà lập tức có một chiếc máy may thì vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười tủm tỉm nhìn nơi nơi, thấy có kẹo mừng, liền lấy mấy phiếu đường ra, đưa cho nhân viên cửa hàng Cung Tiêu Xã lấy kẹo cho bà, thuận tiện thông báo với Cố Tiện một tiếng là bà đã mua nhiều kẹo rồi, Cố Tiện không cần mua nữa, khi nào trở về sẽ chia một cân cho cô.
Vốn dĩ Cố Tiện định nói trong tay cô có phiếu đường, Đổng Vấn Bình lại liên tục xua tay, để cô cất những phiếu đường trong tay đi, sau này kiểu gì cũng có khi cần phải dùng đến.
Với những người khác, Cố Tiện có thể không hiểu biết gì mấy, nhưng với người mẹ chồng đã ở chung nửa đời này thì vẫn tự nhận là biết tính tình bà ấy, biết lời bà ấy nói chính là lời trong lòng, nên cô cất hết những phiếu đường trên tay vào túi.
Đổng Vấn Bình mua kẹo mừng, mua rượu mừng. Dù là kẹo hay rượu thì bà đều mua hai phần, tính toán đến khi về sẽ đưa cho con dâu một phần. Con trai cưới vợ, bà không thể keo kiệt được. Dù gì trong tay bà cũng có phiếu, mấy phiếu này đều lấy từ chỗ ông bà nội Hạ Bác Ngôn, nên bà không thấy đau lòng chút nào. Huống hồ, chỗ phiếu này mà không dùng cho con trai mình thì sẽ bị nhà ông anh chồng cầm đi. Cho người khác dùng, chẳng thà là để nhà mình tự dùng.
Bà mua sắm cũng gọi là ăn tiêu phung phí. Làm tiệc mời cưới phải có đồ ăn với thịt, gia vị. Cái nào bà cũng mua. Kể cả không còn tiền với phiếu thì đến lúc đó lại sang ăn vạ nhà bố mẹ chồng, trăm lần dỗ là trăm lần trúng, vừa có thêm một khoản thu vào tay, còn có thể nhìn bà chị dâu tức giận đến bốc cháy cũng không dám phát tác, trong lòng bà vô cùng đắc ý.
Sau khi mua xong kẹo và rượu, bà để con trai cùng con dâu chọn lựa mấy đồ dùng cá nhân như ấm nước, tách trà, chậu rửa mặt, khăn lông. Mấy thứ này đều là vợ chồng son dùng sau này, nên kệ để cho họ tự chọn, thích kiểu gì thì mua kiểu đấy.
Cố Tiện nghe mẹ chồng nói xong thì bắt đầu lựa chọn mua đồ ở trong Cung Tiêu Xã. Chị Trương liền giới thiệu cho cô, cái này là đồ hay dùng, cái kia vừa rẻ vừa chất lượng tốt. Đổng Vấn Bình ở bên cạnh nhìn, liên tục gật đầu. Cô em gái này thật tốt bụng, bà thích.
Còn chưa chọn xong đồ, Hb Nguyên đã đánh xe bò tới đây. Cố Tiện cầm một cái chậu rửa mặt hỏi ý kiến của Hạ Bác Ngôn, khóe mắt nhìn thấy Hb Nguyên thì quay đầu lại cười hỏi cậu:
- Hôm nay sao nhanh thế?
Hb Nguyên dừng xe bò, đi vào Cung Tiêu Xã, mặt tràn đầy tươi cười, nhếch miệng lên lộ ra hàm răng trắng, nói:
- Hôm nay chú Hà giới thiệu cho em một vị khách. Vị này là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh ở trấn trên của chúng ta, là bạn của chú Hà. Nghe nói chị dâu làm đậu hũ ngon nên ông ấy mua hết chỗ đậu hũ còn dư, còn nói là sau này mỗi ngày đưa cho ông ấy 8 bản đậu hũ, giá cả tính theo giá của chú Hà.
Cố Tiện và Hạ Bác Ngôn nghe xong thì chưa cảm thấy vui mừng vì có đơn hàng tự tìm tới, ngược lại lại có phần lo lắng. Họ không hiểu nhiều về tiệm cơm quốc doanh, nhưng ở nơi này lại có người biết rất rõ ràng tình hình trong đó, nên mấy đôi mắt đều nhìn về phía chị Trương.
Chị Trương híp mắt cười ha hả:
- Rau dưa thịt thà trong tiệm cơm quốc doanh từ xưa đến giờ luôn là Cung Tiêu Xã chúng ta cung cấp, mà sau này chị ngại phiền phức, với cả giá nhập đậu hũ trong này cao, kiếm không được bao tiền, nên chị nhường đơn hàng cung cấp đậu hũ cho Trần Vĩ Thắng.
Đậu hũ trong Cung Tiêu Xã cũng là do Trần Vĩ Thắng cung cấp hàng.
Còn việc Trần Vĩ Thắng có giữ được mối hàng này không thì không phải việc mà chị Trương quan tâm.
Cố Tiện và Hạ Bác Ngôn nhìn nhau. Một khi đã như vậy thì đơn hàng này có thể nhận. Họ cũng không sợ đắc tội với Trần Vĩ Thắng. Rốt cuộc, việc buôn bán là dựa vào bản thân cùng với chất lượng hàng. Nếu chất lượng đậu hũ của Trần Hữu Thắng hơn hẳn đậu hũ do Cố Tiện làm thì cô tin chắc rằng tiệm cơm quốc doanh sẽ không bỏ qua hắn mà lựa chọn mua của cô.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Cố Tiện không rối rắm nữa. Có đơn hàng tới cửa, mỗi ngày cô lại kiếm được thêm một số tiền, như vậy, thời gian cô xây được phòng lớn sẽ càng tiến gần thêm một bước, cớ sao không làm chứ?
Đổng Vấn Bình ở bên cạnh nghe, cái hiểu cái không. Chuyện buôn bán của Cố Tiện, bà không hiểu, cũng sẽ không quản nhiều. Bà cười cười khoe với nhân viên cửa hàng hơi thấp bé ở bên cạnh:
- Đậu hũ mà Cố Tiện nhà tôi làm ăn rất ngon luôn, kiếm cả trấn này cũng không tìm ra đậu hũ nào ngon bằng đâu đấy.
Nhân viên cửa hàng thấp bé có chút xấu hổ. Hạ Bác Ngôn từng là đồng nghiệp của cô ấy, mà người phụ nữ này là mẹ của Hạ Bác Ngôn, nên cô không biết nói gì hơn, chỉ có thể mỉm cười ứng đối:
- Thật vậy ư?
Đổng Vấn Bình tăng thêm ngữ khí:
- Sao lại không thật?
Nói xong, bà chỉ chỉ Hb Nguyên:
- Cô nhìn kìa, đó là con trai thứ hai của tôi. Mỗi ngày nó đều sẽ lên chợ thức ăn để bán đậu hũ. Nếu cô có thời gian thì có thể đi mua về thử xem. Cô ăn thử một lần là biết tôi có nói dối hay không.
Nhân viên cửa hàng ngoài miệng cười đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng. Đậu hũ có ngon đến mấy thì vẫn chỉ là đậu hũ, làm sao mà ngon được như thịt.
Đổng Vấn Bình thổi phồng tài năng làm đậu hũ của con dâu xong, thuận tay vỗ vỗ cánh tay của nhân viên cửa hàng:
- Nhất định cô phải mua về thử xem nhé.
Nói xong lại đi đến chỗ một nhân viên khác cao hơn:
- Đậu hũ Cố Tiện nhà chúng tôi làm ……
Nhân viên cửa hàng thấp bé bị Đổng Vấn Bình vỗ vỗ cánh tay, lại nhìn theo bóng dáng bà, thấy bà đang hăng say thổi phồng với đồng nghiệp, trong lòng nhịn không được nói thầm, hay là vợ Hạ Bác Ngôn làm đậu hũ thật sự ngon như thế. Đậu hũ không coi là đắt, hay là thử mua về nếm xem sao nhỉ?
Hạ Bác Ngôn và Cố Tiện đã chọn mua xong đồ đạc, liền thấy mẹ mình đang ở một bên cực lực quảng bá đậu hũ nhà mình, sắc mặt anh hơi trầm xuống, nhưng nghĩ đến bà ấy cũng là có lòng tốt, nên chỉ đành bất đắc dĩ gọi:
- Mẹ, tụi con mua xong đồ rồi. Mau về thôi.
Đổng Vấn Bình “ừ” một tiếng, lại dặn dò nhân viên cửa hàng cao cao kia:
- Nhất định cô phải đi mua về nếm thử nhé, đảm bảo cô ăn xong còn muốn ăn thêm.
Hạ Bác Ngôn tính tiền, xách đồ đạc chất lên xe bò, rồi một đoàn người vội vàng rời đi. Hai nhân viên cửa hàng thấy khách hàng đã đi xa, liền tới gần nhau. Nhân viên thấp bé hỏi nhân viên cao hơn:
- Nghe mẹ Hạ Bác Ngôn khen đậu hũ nhà bà ấy quá trời quá đất kìa, không biết rốt cuộc là thế nào. Cô có muốn mua về ăn thử xem sao không?
- Dù sao cũng phải mua thức ăn. Tôi thấy đậu hũ nhà họ bán rất nhanh, khả năng là thật sự không tồi đâu.
Hai người nhìn nhau, đều tính toán ngày mai sẽ đi mua về ăn thử.
Đổng Vấn Bình vuốt vuốt 30 đồng tiền trong túi mà chị Trương trả lại, nghĩ đến trong nhà lập tức có một chiếc máy may thì vô cùng vui vẻ, đôi mắt cười tủm tỉm nhìn nơi nơi, thấy có kẹo mừng, liền lấy mấy phiếu đường ra, đưa cho nhân viên cửa hàng Cung Tiêu Xã lấy kẹo cho bà, thuận tiện thông báo với Cố Tiện một tiếng là bà đã mua nhiều kẹo rồi, Cố Tiện không cần mua nữa, khi nào trở về sẽ chia một cân cho cô.
Vốn dĩ Cố Tiện định nói trong tay cô có phiếu đường, Đổng Vấn Bình lại liên tục xua tay, để cô cất những phiếu đường trong tay đi, sau này kiểu gì cũng có khi cần phải dùng đến.
Với những người khác, Cố Tiện có thể không hiểu biết gì mấy, nhưng với người mẹ chồng đã ở chung nửa đời này thì vẫn tự nhận là biết tính tình bà ấy, biết lời bà ấy nói chính là lời trong lòng, nên cô cất hết những phiếu đường trên tay vào túi.
Đổng Vấn Bình mua kẹo mừng, mua rượu mừng. Dù là kẹo hay rượu thì bà đều mua hai phần, tính toán đến khi về sẽ đưa cho con dâu một phần. Con trai cưới vợ, bà không thể keo kiệt được. Dù gì trong tay bà cũng có phiếu, mấy phiếu này đều lấy từ chỗ ông bà nội Hạ Bác Ngôn, nên bà không thấy đau lòng chút nào. Huống hồ, chỗ phiếu này mà không dùng cho con trai mình thì sẽ bị nhà ông anh chồng cầm đi. Cho người khác dùng, chẳng thà là để nhà mình tự dùng.
Bà mua sắm cũng gọi là ăn tiêu phung phí. Làm tiệc mời cưới phải có đồ ăn với thịt, gia vị. Cái nào bà cũng mua. Kể cả không còn tiền với phiếu thì đến lúc đó lại sang ăn vạ nhà bố mẹ chồng, trăm lần dỗ là trăm lần trúng, vừa có thêm một khoản thu vào tay, còn có thể nhìn bà chị dâu tức giận đến bốc cháy cũng không dám phát tác, trong lòng bà vô cùng đắc ý.
Sau khi mua xong kẹo và rượu, bà để con trai cùng con dâu chọn lựa mấy đồ dùng cá nhân như ấm nước, tách trà, chậu rửa mặt, khăn lông. Mấy thứ này đều là vợ chồng son dùng sau này, nên kệ để cho họ tự chọn, thích kiểu gì thì mua kiểu đấy.
Cố Tiện nghe mẹ chồng nói xong thì bắt đầu lựa chọn mua đồ ở trong Cung Tiêu Xã. Chị Trương liền giới thiệu cho cô, cái này là đồ hay dùng, cái kia vừa rẻ vừa chất lượng tốt. Đổng Vấn Bình ở bên cạnh nhìn, liên tục gật đầu. Cô em gái này thật tốt bụng, bà thích.
Còn chưa chọn xong đồ, Hb Nguyên đã đánh xe bò tới đây. Cố Tiện cầm một cái chậu rửa mặt hỏi ý kiến của Hạ Bác Ngôn, khóe mắt nhìn thấy Hb Nguyên thì quay đầu lại cười hỏi cậu:
- Hôm nay sao nhanh thế?
Hb Nguyên dừng xe bò, đi vào Cung Tiêu Xã, mặt tràn đầy tươi cười, nhếch miệng lên lộ ra hàm răng trắng, nói:
- Hôm nay chú Hà giới thiệu cho em một vị khách. Vị này là đầu bếp trong tiệm cơm quốc doanh ở trấn trên của chúng ta, là bạn của chú Hà. Nghe nói chị dâu làm đậu hũ ngon nên ông ấy mua hết chỗ đậu hũ còn dư, còn nói là sau này mỗi ngày đưa cho ông ấy 8 bản đậu hũ, giá cả tính theo giá của chú Hà.
Cố Tiện và Hạ Bác Ngôn nghe xong thì chưa cảm thấy vui mừng vì có đơn hàng tự tìm tới, ngược lại lại có phần lo lắng. Họ không hiểu nhiều về tiệm cơm quốc doanh, nhưng ở nơi này lại có người biết rất rõ ràng tình hình trong đó, nên mấy đôi mắt đều nhìn về phía chị Trương.
Chị Trương híp mắt cười ha hả:
- Rau dưa thịt thà trong tiệm cơm quốc doanh từ xưa đến giờ luôn là Cung Tiêu Xã chúng ta cung cấp, mà sau này chị ngại phiền phức, với cả giá nhập đậu hũ trong này cao, kiếm không được bao tiền, nên chị nhường đơn hàng cung cấp đậu hũ cho Trần Vĩ Thắng.
Đậu hũ trong Cung Tiêu Xã cũng là do Trần Vĩ Thắng cung cấp hàng.
Còn việc Trần Vĩ Thắng có giữ được mối hàng này không thì không phải việc mà chị Trương quan tâm.
Cố Tiện và Hạ Bác Ngôn nhìn nhau. Một khi đã như vậy thì đơn hàng này có thể nhận. Họ cũng không sợ đắc tội với Trần Vĩ Thắng. Rốt cuộc, việc buôn bán là dựa vào bản thân cùng với chất lượng hàng. Nếu chất lượng đậu hũ của Trần Hữu Thắng hơn hẳn đậu hũ do Cố Tiện làm thì cô tin chắc rằng tiệm cơm quốc doanh sẽ không bỏ qua hắn mà lựa chọn mua của cô.
Suy nghĩ cẩn thận xong, Cố Tiện không rối rắm nữa. Có đơn hàng tới cửa, mỗi ngày cô lại kiếm được thêm một số tiền, như vậy, thời gian cô xây được phòng lớn sẽ càng tiến gần thêm một bước, cớ sao không làm chứ?
Đổng Vấn Bình ở bên cạnh nghe, cái hiểu cái không. Chuyện buôn bán của Cố Tiện, bà không hiểu, cũng sẽ không quản nhiều. Bà cười cười khoe với nhân viên cửa hàng hơi thấp bé ở bên cạnh:
- Đậu hũ mà Cố Tiện nhà tôi làm ăn rất ngon luôn, kiếm cả trấn này cũng không tìm ra đậu hũ nào ngon bằng đâu đấy.
Nhân viên cửa hàng thấp bé có chút xấu hổ. Hạ Bác Ngôn từng là đồng nghiệp của cô ấy, mà người phụ nữ này là mẹ của Hạ Bác Ngôn, nên cô không biết nói gì hơn, chỉ có thể mỉm cười ứng đối:
- Thật vậy ư?
Đổng Vấn Bình tăng thêm ngữ khí:
- Sao lại không thật?
Nói xong, bà chỉ chỉ Hb Nguyên:
- Cô nhìn kìa, đó là con trai thứ hai của tôi. Mỗi ngày nó đều sẽ lên chợ thức ăn để bán đậu hũ. Nếu cô có thời gian thì có thể đi mua về thử xem. Cô ăn thử một lần là biết tôi có nói dối hay không.
Nhân viên cửa hàng ngoài miệng cười đồng ý, trong lòng lại không cho là đúng. Đậu hũ có ngon đến mấy thì vẫn chỉ là đậu hũ, làm sao mà ngon được như thịt.
Đổng Vấn Bình thổi phồng tài năng làm đậu hũ của con dâu xong, thuận tay vỗ vỗ cánh tay của nhân viên cửa hàng:
- Nhất định cô phải mua về thử xem nhé.
Nói xong lại đi đến chỗ một nhân viên khác cao hơn:
- Đậu hũ Cố Tiện nhà chúng tôi làm ……
Nhân viên cửa hàng thấp bé bị Đổng Vấn Bình vỗ vỗ cánh tay, lại nhìn theo bóng dáng bà, thấy bà đang hăng say thổi phồng với đồng nghiệp, trong lòng nhịn không được nói thầm, hay là vợ Hạ Bác Ngôn làm đậu hũ thật sự ngon như thế. Đậu hũ không coi là đắt, hay là thử mua về nếm xem sao nhỉ?
Hạ Bác Ngôn và Cố Tiện đã chọn mua xong đồ đạc, liền thấy mẹ mình đang ở một bên cực lực quảng bá đậu hũ nhà mình, sắc mặt anh hơi trầm xuống, nhưng nghĩ đến bà ấy cũng là có lòng tốt, nên chỉ đành bất đắc dĩ gọi:
- Mẹ, tụi con mua xong đồ rồi. Mau về thôi.
Đổng Vấn Bình “ừ” một tiếng, lại dặn dò nhân viên cửa hàng cao cao kia:
- Nhất định cô phải đi mua về nếm thử nhé, đảm bảo cô ăn xong còn muốn ăn thêm.
Hạ Bác Ngôn tính tiền, xách đồ đạc chất lên xe bò, rồi một đoàn người vội vàng rời đi. Hai nhân viên cửa hàng thấy khách hàng đã đi xa, liền tới gần nhau. Nhân viên thấp bé hỏi nhân viên cao hơn:
- Nghe mẹ Hạ Bác Ngôn khen đậu hũ nhà bà ấy quá trời quá đất kìa, không biết rốt cuộc là thế nào. Cô có muốn mua về ăn thử xem sao không?
- Dù sao cũng phải mua thức ăn. Tôi thấy đậu hũ nhà họ bán rất nhanh, khả năng là thật sự không tồi đâu.
Hai người nhìn nhau, đều tính toán ngày mai sẽ đi mua về ăn thử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.