Chương 18:
Yểu Khước
18/10/2023
"Mẹ, cơ hội phải dựa vào bản thân giành lấy, hai chúng con cũng chưa kết hôn, không có đối tượng, cô ấy không cố tình tránh con chứng tỏ không chán ghét con là mấy, con phải rèn sắt khi còn nóng."
Tôn Tố Lan nhìn không thấy nóng chỗ nào, thái độ của Tử Niệm vẫn lạnh lùng như băng: "Tùy con."
Con gái người ta muốn ra ngoài làm việc để trang trải cuộc sống, có thể trốn đi đâu?
Trốn không thoát chỉ có thể làm lơ..
Con trai suy nghĩ quá nhiều.
...
Bên kia, Miêu Thải Ngọc đi theo Tiết Hoa Bình tới nhà họ Tiết.
Nhà họ Tiết không có ai, anh cả và em trai út trong nhà ra ngoài xây hàng rào giúp người ta, cha Tiết đến xưởng đậu hũ làm việc, mẹ và em trai thứ ba còn đang ở chợ.
Người trưởng thành trong nhà đều có chìa khóa cửa, Tiết Hoa Bình cũng có, về đến nhà liền mở cửa ra, không hề phòng bị Miêu Thải Ngọc.
Đi vào trong sân, cô ấy lục lọi từ góc nhỏ tìm ra một cái giỏ tre cũ kỹ, giỏ tre bị rách, không đựng được đồ vật nhỏ.
"Cái này không nhìn là không dễ phát hiện, có thể đặt hoa bên trong, mình để trong phòng anh trai mình." Giỏ tre không đựng được đồ vật nhỏ nhưng đựng được cả đống hoa.
Miêu Thải Ngọc lấy gùi xuống, cẩn thận lấy từng nhánh hoa bên trong ra, nhánh hoa cô chặt được ngắn nhất cũng dài bốn mươi cm, Tiết Hoa Bình phụ cô lấy ra.
Hoa do Miêu Thải Ngọc chọn, cô chọn mấy cành mình cảm thấy đẹp nhất, lấy từ trong túi ra một sợi vải dài màu lam: "Đây là dây cột tóc của mình, cậu nhớ nói anh cậu đừng vứt nó, sau này mình sẽ đòi lại."
Cô dùng dây cột tóc buộc mấy cành hoa lại với nhau.
Tiết Hoa Bình vội vàng gật đầu: "Mình sẽ nói với anh ấy."
Nếu cô ấy là anh cả thì chắc chắn sẽ động lòng, tâm tư Thải Ngọc quá tinh tế.
Miêu Thải Ngọc không biết Tiết Hoa Bình đã nảy sinh ý nghĩ sai lầm nào với mình, cô cùng Hoa Bình bưng giỏ tre đặt vào phòng Tiết Hoa An.
Phòng Tiết Hoa An không khóa, Tiết Hoa Bình giải thích: "Phòng của mấy anh chị em chúng mình, ban ngày có thể thoải mái ra vào, sau này anh trai kết hôn, chúng mình sẽ không tùy tiện vào nữa."
"Nhà mình cũng vậy, ban ngày ban mặt mình ở nhà khóa cửa còn bị mẹ mắng cho." Cô nhìn lướt qua phòng của Tiết Hoa An, rất hài lòng với kích thước giường ngủ.
Hai người nằm sẽ không quá chật chội, vóc dáng anh cao to, cô cũng không nhỏ xinh gì.
Nếu giường không đủ lớn, tay chân sẽ không duỗi ra được.
Miêu Thải Ngọc ở nhà họ Tiết thêm mười phút rồi đi, trước khi cô đi, những người khác trong nhà vẫn chưa về
Thấy cô đi rồi, Tiết Hoa Bình ngồi trong sân chờ anh cả về nhà, anh vừa về, cô ấy sẽ lập tức nói cho anh biết vụ mấy cành hoa.
Cha làm việc ở xưởng đậu hũ, bình thường sẽ không về nhà ăn cơm trưa.
Ý của Thải Ngọc là chỉ cần giấu cha.
Nhưng Tiết Hoa Bình muốn giữ bí mật với người khác ngoài anh cả... Mặc dù khó khăn rất lớn.
Tôn Tố Lan và Tiết Hoa Khang trở về trước, Tiết Hoa Bình nói với mẹ chuyện hái hoa trên núi sáng nay, sẵn tiện khen Miêu Thải Ngọc vài câu, nói cô đẹp người đẹp nết.
"Sau này nhìn thấy Thải Ngọc cứ chủ động chào hỏi con bé, nói chuyện thêm vài lần là quen thôi." Tôn Tố Lan biết mình không thể ở bên con gái cả đời, con gái trưởng thành, nên có thêm vài người bạn để nói chuyện chuyện chơi đùa.
Không phải bà ấy vô duyên vô cớ coi Thải Ngọc là đứa trẻ tốt.
Năm đó có một đám nhóc choai choai đập phá trường tiểu học, bà ấy hay tin, nhớ lại thằng ba thằng tư đều ở trường, sốt ruột vội vàng chạy đến trường tiểu học muốn mang con mình ra ngoài.
Khi bà ấy đến trường tiểu học, học sinh trong trường đều đã chạy mất, chỉ còn lại ba giáo viên ở lại.
Lúc bà ấy đến, hiệu trưởng đang bị đám nhóc kia vây lại ra sức đấm đá, thầy Miêu và một giáo viên khác bảo vệ bàn ghế.
Tôn Tố Lan nhìn không thấy nóng chỗ nào, thái độ của Tử Niệm vẫn lạnh lùng như băng: "Tùy con."
Con gái người ta muốn ra ngoài làm việc để trang trải cuộc sống, có thể trốn đi đâu?
Trốn không thoát chỉ có thể làm lơ..
Con trai suy nghĩ quá nhiều.
...
Bên kia, Miêu Thải Ngọc đi theo Tiết Hoa Bình tới nhà họ Tiết.
Nhà họ Tiết không có ai, anh cả và em trai út trong nhà ra ngoài xây hàng rào giúp người ta, cha Tiết đến xưởng đậu hũ làm việc, mẹ và em trai thứ ba còn đang ở chợ.
Người trưởng thành trong nhà đều có chìa khóa cửa, Tiết Hoa Bình cũng có, về đến nhà liền mở cửa ra, không hề phòng bị Miêu Thải Ngọc.
Đi vào trong sân, cô ấy lục lọi từ góc nhỏ tìm ra một cái giỏ tre cũ kỹ, giỏ tre bị rách, không đựng được đồ vật nhỏ.
"Cái này không nhìn là không dễ phát hiện, có thể đặt hoa bên trong, mình để trong phòng anh trai mình." Giỏ tre không đựng được đồ vật nhỏ nhưng đựng được cả đống hoa.
Miêu Thải Ngọc lấy gùi xuống, cẩn thận lấy từng nhánh hoa bên trong ra, nhánh hoa cô chặt được ngắn nhất cũng dài bốn mươi cm, Tiết Hoa Bình phụ cô lấy ra.
Hoa do Miêu Thải Ngọc chọn, cô chọn mấy cành mình cảm thấy đẹp nhất, lấy từ trong túi ra một sợi vải dài màu lam: "Đây là dây cột tóc của mình, cậu nhớ nói anh cậu đừng vứt nó, sau này mình sẽ đòi lại."
Cô dùng dây cột tóc buộc mấy cành hoa lại với nhau.
Tiết Hoa Bình vội vàng gật đầu: "Mình sẽ nói với anh ấy."
Nếu cô ấy là anh cả thì chắc chắn sẽ động lòng, tâm tư Thải Ngọc quá tinh tế.
Miêu Thải Ngọc không biết Tiết Hoa Bình đã nảy sinh ý nghĩ sai lầm nào với mình, cô cùng Hoa Bình bưng giỏ tre đặt vào phòng Tiết Hoa An.
Phòng Tiết Hoa An không khóa, Tiết Hoa Bình giải thích: "Phòng của mấy anh chị em chúng mình, ban ngày có thể thoải mái ra vào, sau này anh trai kết hôn, chúng mình sẽ không tùy tiện vào nữa."
"Nhà mình cũng vậy, ban ngày ban mặt mình ở nhà khóa cửa còn bị mẹ mắng cho." Cô nhìn lướt qua phòng của Tiết Hoa An, rất hài lòng với kích thước giường ngủ.
Hai người nằm sẽ không quá chật chội, vóc dáng anh cao to, cô cũng không nhỏ xinh gì.
Nếu giường không đủ lớn, tay chân sẽ không duỗi ra được.
Miêu Thải Ngọc ở nhà họ Tiết thêm mười phút rồi đi, trước khi cô đi, những người khác trong nhà vẫn chưa về
Thấy cô đi rồi, Tiết Hoa Bình ngồi trong sân chờ anh cả về nhà, anh vừa về, cô ấy sẽ lập tức nói cho anh biết vụ mấy cành hoa.
Cha làm việc ở xưởng đậu hũ, bình thường sẽ không về nhà ăn cơm trưa.
Ý của Thải Ngọc là chỉ cần giấu cha.
Nhưng Tiết Hoa Bình muốn giữ bí mật với người khác ngoài anh cả... Mặc dù khó khăn rất lớn.
Tôn Tố Lan và Tiết Hoa Khang trở về trước, Tiết Hoa Bình nói với mẹ chuyện hái hoa trên núi sáng nay, sẵn tiện khen Miêu Thải Ngọc vài câu, nói cô đẹp người đẹp nết.
"Sau này nhìn thấy Thải Ngọc cứ chủ động chào hỏi con bé, nói chuyện thêm vài lần là quen thôi." Tôn Tố Lan biết mình không thể ở bên con gái cả đời, con gái trưởng thành, nên có thêm vài người bạn để nói chuyện chuyện chơi đùa.
Không phải bà ấy vô duyên vô cớ coi Thải Ngọc là đứa trẻ tốt.
Năm đó có một đám nhóc choai choai đập phá trường tiểu học, bà ấy hay tin, nhớ lại thằng ba thằng tư đều ở trường, sốt ruột vội vàng chạy đến trường tiểu học muốn mang con mình ra ngoài.
Khi bà ấy đến trường tiểu học, học sinh trong trường đều đã chạy mất, chỉ còn lại ba giáo viên ở lại.
Lúc bà ấy đến, hiệu trưởng đang bị đám nhóc kia vây lại ra sức đấm đá, thầy Miêu và một giáo viên khác bảo vệ bàn ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.