Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ Của Sĩ Quan
Chương 39:
Khiếp Đông Phong
11/09/2024
Cô vừa kinh ngạc vừa phấn khích khi phát hiện ra khả năng mới này. Trong khi đó, cô nghe thấy một loạt tiếng bước chân vững chãi đang tiến đến gần. Cô đoán chắc đó là Hạ Minh Vũ đã trở về.
Nhanh chóng, cô vớ lấy khăn để lau khô người và chuẩn bị mặc quần áo. Nhưng rồi cô nhận ra trên da mình xuất hiện một lớp chất nhầy màu xám trắng, giống như dịch mũi, và khi chạm vào còn thấy dính tay.
Cô cảm thấy ghê tởm, liền vội vàng trở lại bể nước để kỳ cọ cho sạch sẽ.
Cô lo lắng nghĩ, làm thế nào để nhanh chóng gột rửa sạch lớp chất này?
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy trên bề mặt da mình đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Lớp mồ hôi này tự động bọc lấy các chất bẩn và rơi xuống bể nước. Nước chảy theo các rãnh trên mặt đất mang theo hết những thứ dơ bẩn đi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô có thể điều khiển nước bằng ý nghĩ?
Vốn là người tin vào khoa học, giờ đây cô cảm thấy không thể tin nổi và rất muốn thử xem có thật không.
Vậy là cô tưởng tượng trong đầu hình dáng của một chú thỏ bằng nước. Quả nhiên, rất nhanh chóng, một chú thỏ nước xuất hiện trong không trung, hình dáng y hệt như trong suy nghĩ của cô...
Cô mừng rỡ vỗ tay, cảm thấy khả năng này thực sự quá tuyệt vời!
Cô quyết định phải phát triển và ứng dụng khả năng này vào nhiều lĩnh vực hơn.
Cô đứng dậy, để dòng nước tự chảy khỏi cơ thể và quay trở lại bể nước. Chỉ trong chốc lát, từ đầu đến chân cô đã khô ráo hoàn toàn mà không cần dùng đến khăn.
Đột nhiên, cô nhớ ra mình đã nghe thấy tiếng của Hạ Minh Vũ từ khá lâu rồi nhưng tại sao anh vẫn chưa vào?
Cô mặc đồ xong, bước ra cửa hang. Mở cửa nhìn ra, cô mới phát hiện Hạ Minh Vũ còn đang cách đó mấy trăm mét, chỉ là một chấm nhỏ di chuyển từ xa.
Tuy nhiên, cô có thể nhìn rõ nét mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của anh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá khô và cành cây gãy dưới chân anh khi bước đi.
Cô nhận ra rằng thị lực và thính giác của mình đã vượt xa người bình thường.
Có vẻ như mọi chức năng trong cơ thể cô đã được tăng cường khi cô ngâm mình trong nước suối khoáng.
...
Khi Hạ Minh Vũ đến gần hang, anh nghe thấy tiếng Cố Hiểu vui vẻ vang lên từ trên đầu.
"Chờ một chút nhé, em sẽ thả giỏ tre xuống cho anh."
Hạ Minh Vũ cảm thấy có gì đó lạ lùng, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
"Được rồi, không vội!" Anh trả lời.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc giỏ tre lớn và được gia cố chắc chắn đã từ từ hạ xuống.
Chiếc giỏ này Cố Hiểu vừa nhớ ra, trước đó "cô ấy" đã dùng nó để chứa đồ, giờ mới dọn trống ra. Giỏ tre này rất chắc chắn và có thể chứa được nhiều thứ.
Vì vậy, lần này Hạ Minh Vũ đã có thể kéo tất cả đồ đạc lên chỉ trong một lượt.
“Cái này, cũng là quên hả?” Hạ Minh Vũ chỉ vào chiếc giỏ tre, hỏi.
“Ồ, không phải. Lúc trước giỏ này chứa đầy đồ, giờ mới dọn ra được.” Cố Hiểu chớp mắt, cố gắng giải thích một cách chân thành.
"Ừ, phía sau núi có bảy cái bẫy, anh đã giúp em sắp xếp lại rồi. Còn đống này, em muốn xử lý thế nào?" Hạ Minh Vũ nhìn những món đồ trong giỏ và hỏi.
Cố Hiểu nhìn anh với ánh mắt đầy thán phục, anh quả thật rất thông minh.
Hạ Minh Vũ chỉ cần đi theo cô một lần mà đã nhớ được tất cả dấu hiệu cô đặt, đặc điểm địa hình nơi đặt bẫy và thậm chí còn suy luận ra khu vực cô có thể đặt bẫy.
Anh thật sự là một người rất cẩn thận!
Cố Hiểu giả vờ như không biết trong giỏ có gì, rồi lục lọi một chút và nói: "Hai con thỏ rừng mang sang cho ông Phòng, gà rừng chúng ta nấu ăn hôm nay, còn con dê núi này mang về, thêm món cho tiệc cưới. Mấy con cá này cũng vậy."
“Con hươu sao hôm qua, em sẽ lột da để bán. Thịt hươu cũng thêm vào tiệc cưới luôn.”
Cố Hiểu nghĩ đến chuyện chỉ còn hai ngày nữa anh sẽ về lại doanh trại, không biết khi nào mới gặp lại.
Vì thế, cô hỏi anh: “Anh thích ăn món gì? Doanh trại có nhận bưu phẩm không? Em sẽ nấu xong rồi gửi cho anh.”
Hạ Minh Vũ nhướn mày, hỏi lại: “Kết hôn rồi mà còn sống riêng à?”
Cố Hiểu bắt chước anh, nhướn mày đáp lại: “Anh ở trong doanh trại, em có về nhà anh thì cũng là sống riêng thôi mà.”
Hạ Minh Vũ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau này anh sẽ về nhà sống.”
Cố Hiểu thắc mắc: “Anh nói về là về, doanh trại là nhà anh à? Anh đâu có quyền quyết định...”
Hừm, đúng là miệng đàn ông, toàn nói dối! Chắc để lừa cô về nhà anh đây mà...
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, đầy vẻ không tin tưởng, Hạ Minh Vũ chỉ bình thản nói: “Không phải nhà anh, nhưng chuyện này anh có quyền quyết định.”
Nhanh chóng, cô vớ lấy khăn để lau khô người và chuẩn bị mặc quần áo. Nhưng rồi cô nhận ra trên da mình xuất hiện một lớp chất nhầy màu xám trắng, giống như dịch mũi, và khi chạm vào còn thấy dính tay.
Cô cảm thấy ghê tởm, liền vội vàng trở lại bể nước để kỳ cọ cho sạch sẽ.
Cô lo lắng nghĩ, làm thế nào để nhanh chóng gột rửa sạch lớp chất này?
Ngay lúc đó, cô nhìn thấy trên bề mặt da mình đổ ra một lớp mồ hôi mỏng. Lớp mồ hôi này tự động bọc lấy các chất bẩn và rơi xuống bể nước. Nước chảy theo các rãnh trên mặt đất mang theo hết những thứ dơ bẩn đi.
Cô tròn mắt ngạc nhiên. Chẳng lẽ cô có thể điều khiển nước bằng ý nghĩ?
Vốn là người tin vào khoa học, giờ đây cô cảm thấy không thể tin nổi và rất muốn thử xem có thật không.
Vậy là cô tưởng tượng trong đầu hình dáng của một chú thỏ bằng nước. Quả nhiên, rất nhanh chóng, một chú thỏ nước xuất hiện trong không trung, hình dáng y hệt như trong suy nghĩ của cô...
Cô mừng rỡ vỗ tay, cảm thấy khả năng này thực sự quá tuyệt vời!
Cô quyết định phải phát triển và ứng dụng khả năng này vào nhiều lĩnh vực hơn.
Cô đứng dậy, để dòng nước tự chảy khỏi cơ thể và quay trở lại bể nước. Chỉ trong chốc lát, từ đầu đến chân cô đã khô ráo hoàn toàn mà không cần dùng đến khăn.
Đột nhiên, cô nhớ ra mình đã nghe thấy tiếng của Hạ Minh Vũ từ khá lâu rồi nhưng tại sao anh vẫn chưa vào?
Cô mặc đồ xong, bước ra cửa hang. Mở cửa nhìn ra, cô mới phát hiện Hạ Minh Vũ còn đang cách đó mấy trăm mét, chỉ là một chấm nhỏ di chuyển từ xa.
Tuy nhiên, cô có thể nhìn rõ nét mặt nghiêm nghị và lạnh lùng của anh, thậm chí có thể nghe rõ tiếng lá khô và cành cây gãy dưới chân anh khi bước đi.
Cô nhận ra rằng thị lực và thính giác của mình đã vượt xa người bình thường.
Có vẻ như mọi chức năng trong cơ thể cô đã được tăng cường khi cô ngâm mình trong nước suối khoáng.
...
Khi Hạ Minh Vũ đến gần hang, anh nghe thấy tiếng Cố Hiểu vui vẻ vang lên từ trên đầu.
"Chờ một chút nhé, em sẽ thả giỏ tre xuống cho anh."
Hạ Minh Vũ cảm thấy có gì đó lạ lùng, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng đợi.
"Được rồi, không vội!" Anh trả lời.
Chẳng bao lâu sau, một chiếc giỏ tre lớn và được gia cố chắc chắn đã từ từ hạ xuống.
Chiếc giỏ này Cố Hiểu vừa nhớ ra, trước đó "cô ấy" đã dùng nó để chứa đồ, giờ mới dọn trống ra. Giỏ tre này rất chắc chắn và có thể chứa được nhiều thứ.
Vì vậy, lần này Hạ Minh Vũ đã có thể kéo tất cả đồ đạc lên chỉ trong một lượt.
“Cái này, cũng là quên hả?” Hạ Minh Vũ chỉ vào chiếc giỏ tre, hỏi.
“Ồ, không phải. Lúc trước giỏ này chứa đầy đồ, giờ mới dọn ra được.” Cố Hiểu chớp mắt, cố gắng giải thích một cách chân thành.
"Ừ, phía sau núi có bảy cái bẫy, anh đã giúp em sắp xếp lại rồi. Còn đống này, em muốn xử lý thế nào?" Hạ Minh Vũ nhìn những món đồ trong giỏ và hỏi.
Cố Hiểu nhìn anh với ánh mắt đầy thán phục, anh quả thật rất thông minh.
Hạ Minh Vũ chỉ cần đi theo cô một lần mà đã nhớ được tất cả dấu hiệu cô đặt, đặc điểm địa hình nơi đặt bẫy và thậm chí còn suy luận ra khu vực cô có thể đặt bẫy.
Anh thật sự là một người rất cẩn thận!
Cố Hiểu giả vờ như không biết trong giỏ có gì, rồi lục lọi một chút và nói: "Hai con thỏ rừng mang sang cho ông Phòng, gà rừng chúng ta nấu ăn hôm nay, còn con dê núi này mang về, thêm món cho tiệc cưới. Mấy con cá này cũng vậy."
“Con hươu sao hôm qua, em sẽ lột da để bán. Thịt hươu cũng thêm vào tiệc cưới luôn.”
Cố Hiểu nghĩ đến chuyện chỉ còn hai ngày nữa anh sẽ về lại doanh trại, không biết khi nào mới gặp lại.
Vì thế, cô hỏi anh: “Anh thích ăn món gì? Doanh trại có nhận bưu phẩm không? Em sẽ nấu xong rồi gửi cho anh.”
Hạ Minh Vũ nhướn mày, hỏi lại: “Kết hôn rồi mà còn sống riêng à?”
Cố Hiểu bắt chước anh, nhướn mày đáp lại: “Anh ở trong doanh trại, em có về nhà anh thì cũng là sống riêng thôi mà.”
Hạ Minh Vũ nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau này anh sẽ về nhà sống.”
Cố Hiểu thắc mắc: “Anh nói về là về, doanh trại là nhà anh à? Anh đâu có quyền quyết định...”
Hừm, đúng là miệng đàn ông, toàn nói dối! Chắc để lừa cô về nhà anh đây mà...
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Cố Hiểu sau khi đã tắm rửa sạch sẽ, đầy vẻ không tin tưởng, Hạ Minh Vũ chỉ bình thản nói: “Không phải nhà anh, nhưng chuyện này anh có quyền quyết định.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.