Thập Niên 70 Cô Vợ Nhỏ Của Sĩ Quan
Chương 45:
Khiếp Đông Phong
11/09/2024
Hạ Minh Dịch nhìn theo hướng ngón tay của Hạ Kiến Quần, liền thấy khuôn mặt giả lả của Hứa Lệ Bình.
"Không sao, không sao đâu. Mẹ chỉ đùa giỡn với ba con, ông ấy không may bị ngã thôi. Con đừng lo, cứ để ông ấy nằm đó, một lát là khỏe lại ngay thôi, không sao đâu."
Hứa Lệ Bình chẳng hề lo lắng, vì đây không phải lần đầu bà làm như vậy. Ai bảo Hạ Kiến Quần không biết điều, từ chối không chịu nghe lời, ông ta đáng bị như vậy!
"Mẹ! Sao có thể không sao được? Mẹ nhìn xem ba con đau đến không nói nổi nữa rồi! Mẹ mau gọi điện, gọi người đến đưa ba con đi bệnh viện ngay!" Hạ Minh Dịch sốt ruột đến mức không quan tâm đến lời lẽ nữa, vội vàng thúc giục.
"Đi bệnh viện thì được thôi, nhưng mà mẹ hết tiền rồi!" Hứa Lệ Bình liếc mắt, giọng nói đầy châm biếm.
"Nếu muốn đi bệnh viện, con thử gọi cho ông nội con xem. Dù sao, ba con là con trai ông ấy, chắc ông cũng không thể bỏ mặc được, phải không?"
Hứa Lệ Bình nghĩ, đây là cơ hội tốt. Bà phải nhân cơ hội này đòi thêm tiền từ ông cụ, tốt nhất là đòi hết tiền trợ cấp vài năm tới luôn, bà còn chẳng buồn đi dự mấy bữa tiệc gia đình giả tạo đó nữa! Một đám người giả dối, tự cho mình là cao quý!
"Được rồi, mẹ trông chừng ba nhé, có lẽ ông ấy bị chấn thương rồi, mẹ tạm thời đừng di chuyển ông ấy." Hạ Minh Dịch từng học qua y tế quân đội một thời gian, kiến thức về xử lý chấn thương bên ngoài của cậu cũng khá nhiều.
"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ trông chừng. Con mau đi gọi đi!" Hứa Lệ Bình nghe thấy con trai đồng ý gọi điện cho ông cụ, vui mừng hẳn lên, liền vội vã đáp lời.
"Ba, ba đừng lo. Con sẽ quay lại ngay!" Hạ Minh Dịch trấn an Hạ Kiến Quần rồi nhanh chóng đi gọi điện.
...
Một tiếng sau, bên ngoài phòng khám bệnh viện.
"Người nhà, người nhà của bệnh nhân Hạ Kiến Quần! Xin mời đến đây một chút!"
Một nữ bác sĩ trung niên, người hơi đậm, ăn mặc giản dị, tay cầm tờ "Phiếu kết quả kiểm tra", gọi người nhà của bệnh nhân.
Cô đã làm xong kiểm tra, giờ là lúc cần giải thích tình trạng bệnh, dặn dò những điều cần lưu ý và thảo luận phương pháp điều trị tiếp theo với người nhà bệnh nhân.
Nhưng cô gọi vài lần mà không ai trả lời. Những người đi qua hành lang đều nhìn cô một chút rồi ai lại làm việc của người nấy.
Rõ ràng, người nhà bệnh nhân không có mặt ở đó.
"Hừ! Sao lại thế này nhỉ?"
Bác sĩ trung niên Triệu Nhã Ni ngạc nhiên, bệnh nhân bị thương nặng thế này, làm sao người nhà có thể yên tâm mà rời đi được?
Người nhà bệnh nhân đang làm cái gì chứ? Vừa rồi cô còn thấy có mấy người đến cơ mà?
Ôi! Bệnh nhân không thể cứ để như thế được! Thôi, cô đi mượn một cái chăn cho bệnh nhân vậy!
Nghĩ rồi, Triệu Nhã Ni chạy đến khu nội trú, đăng ký mượn chăn từ y tá rồi quay lại ôm một cái chăn về.
Lúc này, Hạ Kiến Quần nằm trên giường bệnh, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, trên người đắp chiếc áo khoác của Hạ Minh Dịch.
Ông đang lạnh run, đau đớn tột cùng! Cảm giác như đang sống trong địa ngục khổ đau.
Triệu Nhã Ni nhìn người đàn ông đang co ro vì lạnh, trong lòng không khỏi cảm thương. Cô nhẹ nhàng an ủi:
"Tôi mang chăn đến cho anh đắp đây, anh nằm đắp một lát sẽ đỡ lạnh. Người nhà anh chắc sẽ quay lại nhanh thôi, đừng lo lắng."
Triệu Nhã Ni vỗ nhẹ vai Hạ Kiến Quần, nói tiếp:
"Tôi chưa trao đổi xong với người nhà về phương án điều trị. Bây giờ anh đang đau nhiều, tôi sẽ tiêm cho anh một mũi an thần trước, được không?"
Hạ Kiến Quần chỉ cảm nhận được giọng nói tuy giản dị nhưng lại có một sức mạnh kỳ diệu, đầy an ủi và sưởi ấm trái tim tan vỡ, lạnh lẽo của ông lúc này.
Ông cảm thấy rất tin tưởng vào giọng nói đó, liền nhắm mắt và gật đầu nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, ông cảm thấy phần lưng có chút lạnh, kèm theo một cơn đau nhẹ. Sau đó, cơ thể ông từ từ thả lỏng, không còn run nữa, toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.
Hạ Kiến Quần từ từ mở mắt, thấy một người mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng, đeo khẩu trang đứng trước mặt mình. Ông biết đó là bác sĩ.
“Cảm ơn, xin hỏi bác sĩ họ gì?” Hạ Kiến Quần yếu ớt hỏi.
Ông nghĩ, khi khỏe lại, nhất định phải cảm ơn cô bác sĩ này. Cảm ơn cô đã giúp đỡ ông trong lúc khó khăn nhất và dành sự quan tâm ngoài trách nhiệm của một bác sĩ.
“Ba! Ba tỉnh rồi à?” Hạ Minh Dịch vừa mới đóng tiền viện phí quay lại. Nhìn thấy Hạ Kiến Quần đã thả lỏng cơ thể và mở mắt, cậu vui mừng vô cùng.
"Không sao, không sao đâu. Mẹ chỉ đùa giỡn với ba con, ông ấy không may bị ngã thôi. Con đừng lo, cứ để ông ấy nằm đó, một lát là khỏe lại ngay thôi, không sao đâu."
Hứa Lệ Bình chẳng hề lo lắng, vì đây không phải lần đầu bà làm như vậy. Ai bảo Hạ Kiến Quần không biết điều, từ chối không chịu nghe lời, ông ta đáng bị như vậy!
"Mẹ! Sao có thể không sao được? Mẹ nhìn xem ba con đau đến không nói nổi nữa rồi! Mẹ mau gọi điện, gọi người đến đưa ba con đi bệnh viện ngay!" Hạ Minh Dịch sốt ruột đến mức không quan tâm đến lời lẽ nữa, vội vàng thúc giục.
"Đi bệnh viện thì được thôi, nhưng mà mẹ hết tiền rồi!" Hứa Lệ Bình liếc mắt, giọng nói đầy châm biếm.
"Nếu muốn đi bệnh viện, con thử gọi cho ông nội con xem. Dù sao, ba con là con trai ông ấy, chắc ông cũng không thể bỏ mặc được, phải không?"
Hứa Lệ Bình nghĩ, đây là cơ hội tốt. Bà phải nhân cơ hội này đòi thêm tiền từ ông cụ, tốt nhất là đòi hết tiền trợ cấp vài năm tới luôn, bà còn chẳng buồn đi dự mấy bữa tiệc gia đình giả tạo đó nữa! Một đám người giả dối, tự cho mình là cao quý!
"Được rồi, mẹ trông chừng ba nhé, có lẽ ông ấy bị chấn thương rồi, mẹ tạm thời đừng di chuyển ông ấy." Hạ Minh Dịch từng học qua y tế quân đội một thời gian, kiến thức về xử lý chấn thương bên ngoài của cậu cũng khá nhiều.
"Được rồi, được rồi, mẹ sẽ trông chừng. Con mau đi gọi đi!" Hứa Lệ Bình nghe thấy con trai đồng ý gọi điện cho ông cụ, vui mừng hẳn lên, liền vội vã đáp lời.
"Ba, ba đừng lo. Con sẽ quay lại ngay!" Hạ Minh Dịch trấn an Hạ Kiến Quần rồi nhanh chóng đi gọi điện.
...
Một tiếng sau, bên ngoài phòng khám bệnh viện.
"Người nhà, người nhà của bệnh nhân Hạ Kiến Quần! Xin mời đến đây một chút!"
Một nữ bác sĩ trung niên, người hơi đậm, ăn mặc giản dị, tay cầm tờ "Phiếu kết quả kiểm tra", gọi người nhà của bệnh nhân.
Cô đã làm xong kiểm tra, giờ là lúc cần giải thích tình trạng bệnh, dặn dò những điều cần lưu ý và thảo luận phương pháp điều trị tiếp theo với người nhà bệnh nhân.
Nhưng cô gọi vài lần mà không ai trả lời. Những người đi qua hành lang đều nhìn cô một chút rồi ai lại làm việc của người nấy.
Rõ ràng, người nhà bệnh nhân không có mặt ở đó.
"Hừ! Sao lại thế này nhỉ?"
Bác sĩ trung niên Triệu Nhã Ni ngạc nhiên, bệnh nhân bị thương nặng thế này, làm sao người nhà có thể yên tâm mà rời đi được?
Người nhà bệnh nhân đang làm cái gì chứ? Vừa rồi cô còn thấy có mấy người đến cơ mà?
Ôi! Bệnh nhân không thể cứ để như thế được! Thôi, cô đi mượn một cái chăn cho bệnh nhân vậy!
Nghĩ rồi, Triệu Nhã Ni chạy đến khu nội trú, đăng ký mượn chăn từ y tá rồi quay lại ôm một cái chăn về.
Lúc này, Hạ Kiến Quần nằm trên giường bệnh, chỉ mặc một bộ quần áo mỏng manh, trên người đắp chiếc áo khoác của Hạ Minh Dịch.
Ông đang lạnh run, đau đớn tột cùng! Cảm giác như đang sống trong địa ngục khổ đau.
Triệu Nhã Ni nhìn người đàn ông đang co ro vì lạnh, trong lòng không khỏi cảm thương. Cô nhẹ nhàng an ủi:
"Tôi mang chăn đến cho anh đắp đây, anh nằm đắp một lát sẽ đỡ lạnh. Người nhà anh chắc sẽ quay lại nhanh thôi, đừng lo lắng."
Triệu Nhã Ni vỗ nhẹ vai Hạ Kiến Quần, nói tiếp:
"Tôi chưa trao đổi xong với người nhà về phương án điều trị. Bây giờ anh đang đau nhiều, tôi sẽ tiêm cho anh một mũi an thần trước, được không?"
Hạ Kiến Quần chỉ cảm nhận được giọng nói tuy giản dị nhưng lại có một sức mạnh kỳ diệu, đầy an ủi và sưởi ấm trái tim tan vỡ, lạnh lẽo của ông lúc này.
Ông cảm thấy rất tin tưởng vào giọng nói đó, liền nhắm mắt và gật đầu nhẹ.
Chẳng bao lâu sau, ông cảm thấy phần lưng có chút lạnh, kèm theo một cơn đau nhẹ. Sau đó, cơ thể ông từ từ thả lỏng, không còn run nữa, toàn thân dễ chịu hơn rất nhiều.
Hạ Kiến Quần từ từ mở mắt, thấy một người mặc áo blouse trắng, đội mũ trắng, đeo khẩu trang đứng trước mặt mình. Ông biết đó là bác sĩ.
“Cảm ơn, xin hỏi bác sĩ họ gì?” Hạ Kiến Quần yếu ớt hỏi.
Ông nghĩ, khi khỏe lại, nhất định phải cảm ơn cô bác sĩ này. Cảm ơn cô đã giúp đỡ ông trong lúc khó khăn nhất và dành sự quan tâm ngoài trách nhiệm của một bác sĩ.
“Ba! Ba tỉnh rồi à?” Hạ Minh Dịch vừa mới đóng tiền viện phí quay lại. Nhìn thấy Hạ Kiến Quần đã thả lỏng cơ thể và mở mắt, cậu vui mừng vô cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.