Thập Niên 70: Cô Vợ Trọng Sinh Có Không Gian

Chương 7: Không Muốn Làm Bảo Mẫu Miễn Phí

Xuân Quang Mãn Viên

04/12/2022

Úc Tâm Nghiên cũng không muốn giấu giếm thay Lữ Tuấn Thành nên nói thẳng: “Chị dâu Điền, trước khi em đến Lữ Tuấn Thành đã làm thủ thuật buộc garo, hơn nữa em vẫn còn trẻ, không nghĩ đến việc ở nhà bọn họ làm bảo mẫu miễn phí, vì vậy quãng đời sau này khẳng định là không thể nào thành được.”

Chị dâu Điền vẻ mặt không thể tin được: “Không thể nào, sao lại có thể như vậy, tại sao anh ta lại làm thế?”

Úc Tâm Nghiên sắc mặt khó coi nói: “Chuyện này là sự thật.”

Chị dâu Điền thực sự không ngờ rằng Lữ Tuấn Thành bởi vì ba đứa con do Diêu Thiến sinh mà làm phẫu thuật buộc garo, cô ấy sững sờ trợn tròn mắt.

Ở thời đại này, đừng nói tới việc nam giới buộc garo, tới ngay cả nữ giới buộc garo cũng đều rất hiếm thấy, huống hồ càng đừng nói là lừa gạt che giấu sự thật với vợ kế, chuyện này không phải chính là hại người khác ư, chẳng trách con gái nhà người ta không chịu về nhà, quả thật là quá đáng quá rồi.

Chị dâu Điền có chút đồng tình với Úc Tâm Nghiên, nhưng cũng không biết nên thuyết phục như thế nào, há miệng định nói mấy lần nhưng không nói lên lời nào.

Cô ấy thầm nghĩ rằng: Làm mẹ kế vốn đã không dễ dàng, nếu sau này còn không có đứa con ruột thịt của chính mình, cuộc sống kia thật sự không có hy vọng.

Úc Tâm Nghiên than nhẹ một tiếng: “Chị dâu, chị quay về đi, dù sao chị cũng thấy rồi đó, em đến đây cũng chưa hề bước chân vào cửa nhà Lữ Tuấn Thành, trực tiếp xách hành lý đi thẳng đến bệnh viện.

Nhưng mấy ngày em nằm viện anh ta cũng chỉ tới thăm em có duy nhất một lần, dưa hái xanh sẽ không ngọt, không có tình cảm thì những ngày sau rất khó sống chung, vì vậy em cũng không muốn mơ mơ hồ hồ làm bảo mẫu miễn phí cho nhà người ta cả đời.”

Chị dâu Điền thực sự không đồng ý với suy nghĩ của Úc Tâm Nghiên, nào có chuyện mới kết hôn liền ly hôn được, sau này làm sao mà gặp người khác, nhưng nghĩ đến những gì Lữ Tuấn Thành đã làm, cô ấy cũng thấy được anh ta là một người đàn ông quá ích kỷ.

Cô gái này còn trẻ như vậy đã trở thành mẹ kế, nhưng anh ta đi buộc garo cũng không nói một lời, đây thực sự là hành vi của một kẻ tiểu nhân, cho dù anh ta có không thể nào quên được Diêu Thiến đi chăng nữa hay cảm thấy có lỗi với ba đứa trẻ cũng không nên làm như vậy.

Trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào với Úc Tâm Nghiên, cô ấy chỉ có thể nói: “Em gái, chị cũng không biết phải khuyên em như thế nào, nhưng em nên suy nghĩ kỹ, trên đời này không có thuốc hối hận, hậu quả của việc ly hôn, em cũng cần phải hiểu rõ.”



Úc Tâm Nghiên gật đầu: “Cám ơn chị dâu, em đã hạ quyết tâm rồi, không có chỗ cho sự manh động, em vẫn còn trẻ, muốn tìm một người mà trong ánh mắt hay trong lòng cũng đều chỉ có em sau đó cùng chung sống cả đời.

Trước đây không biết thì thôi đi, nhưng bây giờ biết rồi, em thực sự không thể sống chung với anh ta.”

Sau khi chị dâu Điền đi rồi, Úc Tâm Nghiên đang định rời đi thì nghe thấy tiếng động phía sau một cái cây cách đó không xa, cô quay đầu lại thì thấy trên thân cây có một đôi nạng.

Có người đứng sau cái cây này, vậy có nghĩa là những gì cô cùng với chị dâu Điền vừa nói đều bị người ta nghe thấy hết rồi.

Trong lòng hơi tức giận, cô bước qua nơi đó thì thấy một người đàn ông có vẻ ngoài nam tính đang ngồi sau gốc cây hòe gai hàng trăm năm tuổi này, anh không tính là đẹp trai nhưng rất nam tính.

Người đàn ông đó cũng tình cờ nhìn sang, hai ánh mắt chạm nhau, Úc Tâm Nghiên chợt nhớ ra, đây không phải là người đàn ông ở phòng bệnh bên cạnh hay sao.

Vốn dĩ cô muốn vào thẳng vấn đề mắng mỏ người nghe trộm này, nhưng nhìn tư thế của anh, chắc chắn đã ngồi ở đây từ lâu, chỉ trách cô tới mà không để ý trước.

Hơn nữa, chuyện của Lữ Tuấn Thành không phải chính cô nói bậy, vốn dĩ cũng không định giấu giếm thay anh ta, nên bây giờ người ta biết được cũng không có gì to tát, dù sao cũng do Lữ Tuấn Thành hành động không thành thật trước.

Vì vậy cô cũng không muốn chất vấn gì thêm nữa, xoay người muốn rời đi, nhưng người đàn ông kia lại đột ngột nói: “Yên tâm, tôi sẽ không nói ra.”

Úc Tâm Nghiên dừng một chút, lễ phép nói: “Cám ơn.”

Nói xong, cô nhấc chân nhanh chóng rời khỏi. Úc Tâm Nghiên vừa rời đi, khóe miệng người đàn ông phía sau gốc cây hơi nhếch lên, trong mắt hiện lên một tia hứng thú, cô gái này thật sự rất thú vị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cô Vợ Trọng Sinh Có Không Gian

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook