Thập Niên 70: Cô Vợ Trọng Sinh Có Không Gian
Chương 48: Xem Như Đã Bỏ Qua Chuyện Ngoài Ý Muốn Tối Qua
Xuân Quang Mãn Viên
09/12/2022
Chị dâu Trình nghe xong lời bà ấy nói, sao mà không hiểu được, cười trả lời một câu: “Cháu cũng không rửa đâu.”
Chờ sau khi bọn họ về nhà hết, có một người đi ra khỏi bức tường sau căn phòng nhỏ nhà họ Kiều, không ai khác chính là Bạch Thúy Lâm bị Hạ Cẩm Tuyên sa thải, chị ta nhìn chằm chằm nhà họ Tạ sát vách nhà họ Hạ bằng đôi mắt u oán, nghĩ thầm: “Biết trước như thế này thì mình đã xách hết mấy cân bột mì trắng kia về rồi.”
Lúc Úc Tâm Nghiên và Diệp Tư Lễ đến bệnh viện thì vẫn chậm một bước, có rất nhiều bệnh nhân đã ăn xong.
Diệp Tư Lễ lon ton chạy đến: “Chú, chú có đói bụng không?”
Úc Tâm Nghiên hơi xấu hổ nói: “Trưởng khoa Hạ, thật xin lỗi, làm xong việc thì đã muộn rồi nên đưa cơm hơi trễ.”
Hạ Cẩm Tuyên nghĩ đến chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối qua thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ mất tự nhiên, cả người cứng ngắc, ho nhẹ một tiếng: “Cũng không tính là quá muộn.”
Hôm nay nhà họ Trương ở giường bên cạnh, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đưa cơm tới đâu.
Úc Tâm Nghiên bước tới thì trông thấy thím Trương: “Chào thím, hôm nay thật sự rất cảm ơn thím.”
Thím Trương nở nụ cười: “Cô gái này không tệ, cô vẫn còn nhớ tôi sao?”
Úc Tâm Nghiên mỉm cười: “Cháu tên là Úc Tâm Nghiên, thím có thể gọi cháu là Tâm Nghiên, nếu không nhờ thím thì cháu cũng không có được công việc này, thật sự là đã giúp cháu quá nhiều rồi ạ.”
Cô ngồi cạnh nói chuyện với thím Trương, vẫn không quên gật đầu với ông cụ nằm trên giường bệnh, xem như chào hỏi.
Thím Trương cười ha hả nói: “Nói ra thì cô có duyên với hai đứa bé kia thật.”
Trong khi Úc Tâm Nghiên và thím Trương đang tán gẫu, Diệp Tư Lễ đã tháo chiếc khăn bọc hộp cơm ra: “Chú ơi, chú hãy ăn thử món mì đậu nành chị làm đi, thật sự rất ngon đó.”
Hạ Cẩm Tuyên không ngờ đứa cháu trai thường ngày trầm tính này lại ra sức nói chuyện giúp người khác, xem ra hai người này ở chung với nhau cũng không tệ lắm.
Hạ Cẩm Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Tâm Nghiên, đúng lúc Úc Tâm Nghiên cũng nhìn lại, cả hai đều sững sờ.
Mấy giây sau, có lẽ trong lòng hai người đều đã tìm được một cái cớ, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, xem như đã bỏ qua chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối qua.
Hộp cơm nhôm vừa mở ra, ông Trương ở giường bên cạnh đã ngó sang: “Thằng bé Tư Lễ đúng thật là không nói dối, đồ ăn này ngửi thơm thật.”
Úc Tâm Nghiên mỉm cười, sau đó lại mở một hộp cơm khác ra, nhìn về phía Diệp Tư Nham đang nằm trong lòng Hạ Cẩm Tuyên: “Bé Tư Nham, để chú em ăn trưa trước đã, sau đó chị sẽ đút cho em ăn, có được hay không?”
Hôm qua em bé Tư Nham bị sốt, hoàn toàn không nhớ ra Úc Tâm Nghiên, nhưng anh trai đã nhắc tới Úc Tâm Nghiên trước mặt cậu bé cả buổi, dù lúc này cơn sốt đã giảm bớt nhưng cả người vẫn ỉu xìu mệt mỏi.
Hạ Cẩm Tuyên liếc nhìn đứa cháu trai ngoại trong lòng: “Để tôi đút cho nó ăn trước.”
Úc Tâm Nghiên đặt hộp cơm lên trên tủ đầu giường, sau đó đưa tay về phía cậu bé Tư Nham: “Nào, lại đây chị bế.”
Diệp Tư Nham nằm trong lòng Hạ Cẩm Tuyên, đưa mắt nhìn cô bé được mẹ ôm vào lòng ở chiếc giường cạnh cửa, không còn do dự nữa, trực tiếp vươn đôi tay nhỏ của mình ra: “Bế.”
Vừa rồi Diệp Tư Nham đưa mắt theo bản năng, Úc Tâm Nghiên đều chú ý thấy, cô cũng hiểu được, trẻ con tuy còn bé nhưng rất nhạy cảm, lúc bị bệnh vốn đã yếu ớt rồi, chắc chắn sẽ ghen tị với người khác được mẹ bế.
Úc Tâm Nghiên không khỏi cảm thấy hơi thương hại cậu bé, dịu dàng nói: “Em vừa mới hạ sốt, bây giờ chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ thôi, để chị đút cháo cho em ăn nhé.”
Cô cũng chẳng quan tâm thằng nhóc có nghe hay không, thật ra lời này cũng là để nói cho Hạ Cẩm Tuyên nghe.
Thím Trương nghĩ thầm là cô đang quan tâm người khác, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy đó, có lý lắm.”
Hạ Cẩm Tuyên muốn nhường lại vị trí gần tủ đầu giường cho cô: “Cô lại đây ngồi đi, tiện cho thằng bé ăn.”
Úc Tâm Nghiên vội vàng khoát tay: “Chân của anh chưa khỏe, không tiện đi lại, anh đừng động đậy, để tôi ngồi ghế cho thằng bé ăn là được rồi.”
Chờ sau khi bọn họ về nhà hết, có một người đi ra khỏi bức tường sau căn phòng nhỏ nhà họ Kiều, không ai khác chính là Bạch Thúy Lâm bị Hạ Cẩm Tuyên sa thải, chị ta nhìn chằm chằm nhà họ Tạ sát vách nhà họ Hạ bằng đôi mắt u oán, nghĩ thầm: “Biết trước như thế này thì mình đã xách hết mấy cân bột mì trắng kia về rồi.”
Lúc Úc Tâm Nghiên và Diệp Tư Lễ đến bệnh viện thì vẫn chậm một bước, có rất nhiều bệnh nhân đã ăn xong.
Diệp Tư Lễ lon ton chạy đến: “Chú, chú có đói bụng không?”
Úc Tâm Nghiên hơi xấu hổ nói: “Trưởng khoa Hạ, thật xin lỗi, làm xong việc thì đã muộn rồi nên đưa cơm hơi trễ.”
Hạ Cẩm Tuyên nghĩ đến chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối qua thì trên mặt lập tức hiện lên vẻ mất tự nhiên, cả người cứng ngắc, ho nhẹ một tiếng: “Cũng không tính là quá muộn.”
Hôm nay nhà họ Trương ở giường bên cạnh, đến tận bây giờ vẫn chưa có ai đưa cơm tới đâu.
Úc Tâm Nghiên bước tới thì trông thấy thím Trương: “Chào thím, hôm nay thật sự rất cảm ơn thím.”
Thím Trương nở nụ cười: “Cô gái này không tệ, cô vẫn còn nhớ tôi sao?”
Úc Tâm Nghiên mỉm cười: “Cháu tên là Úc Tâm Nghiên, thím có thể gọi cháu là Tâm Nghiên, nếu không nhờ thím thì cháu cũng không có được công việc này, thật sự là đã giúp cháu quá nhiều rồi ạ.”
Cô ngồi cạnh nói chuyện với thím Trương, vẫn không quên gật đầu với ông cụ nằm trên giường bệnh, xem như chào hỏi.
Thím Trương cười ha hả nói: “Nói ra thì cô có duyên với hai đứa bé kia thật.”
Trong khi Úc Tâm Nghiên và thím Trương đang tán gẫu, Diệp Tư Lễ đã tháo chiếc khăn bọc hộp cơm ra: “Chú ơi, chú hãy ăn thử món mì đậu nành chị làm đi, thật sự rất ngon đó.”
Hạ Cẩm Tuyên không ngờ đứa cháu trai thường ngày trầm tính này lại ra sức nói chuyện giúp người khác, xem ra hai người này ở chung với nhau cũng không tệ lắm.
Hạ Cẩm Tuyên ngẩng đầu nhìn về phía Úc Tâm Nghiên, đúng lúc Úc Tâm Nghiên cũng nhìn lại, cả hai đều sững sờ.
Mấy giây sau, có lẽ trong lòng hai người đều đã tìm được một cái cớ, cả hai nhìn nhau cười một tiếng, xem như đã bỏ qua chuyện xảy ra ngoài ý muốn tối qua.
Hộp cơm nhôm vừa mở ra, ông Trương ở giường bên cạnh đã ngó sang: “Thằng bé Tư Lễ đúng thật là không nói dối, đồ ăn này ngửi thơm thật.”
Úc Tâm Nghiên mỉm cười, sau đó lại mở một hộp cơm khác ra, nhìn về phía Diệp Tư Nham đang nằm trong lòng Hạ Cẩm Tuyên: “Bé Tư Nham, để chú em ăn trưa trước đã, sau đó chị sẽ đút cho em ăn, có được hay không?”
Hôm qua em bé Tư Nham bị sốt, hoàn toàn không nhớ ra Úc Tâm Nghiên, nhưng anh trai đã nhắc tới Úc Tâm Nghiên trước mặt cậu bé cả buổi, dù lúc này cơn sốt đã giảm bớt nhưng cả người vẫn ỉu xìu mệt mỏi.
Hạ Cẩm Tuyên liếc nhìn đứa cháu trai ngoại trong lòng: “Để tôi đút cho nó ăn trước.”
Úc Tâm Nghiên đặt hộp cơm lên trên tủ đầu giường, sau đó đưa tay về phía cậu bé Tư Nham: “Nào, lại đây chị bế.”
Diệp Tư Nham nằm trong lòng Hạ Cẩm Tuyên, đưa mắt nhìn cô bé được mẹ ôm vào lòng ở chiếc giường cạnh cửa, không còn do dự nữa, trực tiếp vươn đôi tay nhỏ của mình ra: “Bế.”
Vừa rồi Diệp Tư Nham đưa mắt theo bản năng, Úc Tâm Nghiên đều chú ý thấy, cô cũng hiểu được, trẻ con tuy còn bé nhưng rất nhạy cảm, lúc bị bệnh vốn đã yếu ớt rồi, chắc chắn sẽ ghen tị với người khác được mẹ bế.
Úc Tâm Nghiên không khỏi cảm thấy hơi thương hại cậu bé, dịu dàng nói: “Em vừa mới hạ sốt, bây giờ chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ thôi, để chị đút cháo cho em ăn nhé.”
Cô cũng chẳng quan tâm thằng nhóc có nghe hay không, thật ra lời này cũng là để nói cho Hạ Cẩm Tuyên nghe.
Thím Trương nghĩ thầm là cô đang quan tâm người khác, vừa cười vừa nói: “Đúng vậy đó, có lý lắm.”
Hạ Cẩm Tuyên muốn nhường lại vị trí gần tủ đầu giường cho cô: “Cô lại đây ngồi đi, tiện cho thằng bé ăn.”
Úc Tâm Nghiên vội vàng khoát tay: “Chân của anh chưa khỏe, không tiện đi lại, anh đừng động đậy, để tôi ngồi ghế cho thằng bé ăn là được rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.