Thập Niên 70: Cô Vợ Trọng Sinh Có Không Gian
Chương 38: Xem Như Gặp Được Người Tốt
Xuân Quang Mãn Viên
08/12/2022
Tiêu Tư Ni tươi cười gật đầu: "Ha ha, cái tên thật dễ nghe, Tâm Nghiên à, chị dâu bảo này, chỉ là chăm sóc đứa trẻ cho nhà người ta, giúp đỡ tắm rửa nấu cơm thôi, không mệt lắm đâu, trưởng khoa Hạ là một người tốt, công việc này em có thể nhận đấy."
Trương Mỹ Liên đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Việc này cô không nên can thiệp vào, cứ để Tâm Nghiên tự mình quyết định đi."
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự ly hôn thì Úc Tâm Nghiên chưa chắc sẽ ở lại đây.
Úc Tâm Nghiên cảm thấy nhận công việc này kiếm chút tiền cũng là một ý hay, nhưng nghĩ đến mình ngay cả chỗ ở cũng không có, lại rối rắm nói: "Nhưng em không có chỗ ở, phải đi tìm một hồi mới ổn định được, có lẽ anh đang rất sốt ruột tìm người, hay là anh đi tìm người khác trước đi, tôi sợ sẽ chậm trễ việc của mọi người."
Nghe cô nói như vậy, mọi người quả thực cũng hơi khó xử, dù sao nhà của mọi người đều không phải quá rộng rãi, cô lại không phải người trong nhà máy, không thể sắp xếp cho cô vào ký túc xá đơn được.
Hạ Cẩm Tuyên hơi nhíu mày: "Hôm qua tôi vừa bị trượt chân, sợ còn phải nằm viện một thời gian nữa, tạm thời cô có thể ở nhà tôi."
Thím Trương chỉ biết hôm qua trưởng khoa Hạ bị ngã, cũng không biết chuyện xảy ra dưới tầng, bà cũng chỉ nghĩ là anh vội vàng tìm người trông nom lũ trẻ: "Ừ, đúng đấy, thế càng thuận tiện chăm sóc lũ trẻ, còn những chuyện khác chúng ta từ từ nghĩ cách cũng được."
Có người sống gần nhà Hạ Cẩm Tuyên biết tình hình nhà anh cũng lên tiếng khuyên bảo.
Hạ Cẩm Tuyên thật tâm muốn giúp Úc Tâm Nghiên, sợ cô không đồng ý, đang định nói "Nếu thật sự không được thì sau này anh có thể sống ở nhà máy cũng được, dù sao bộ phận bảo vệ cũng có ký túc xá riêng."
Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Úc Tâm Nghiên nói: "Được rồi, tôi sẽ nhận công việc này, nói trắng ra thì tôi chỉ là một người bị cha mẹ nuôi dùng để gán nợ, lúc đó cũng đã nói coi như trả lại công ơn dưỡng dục cho bọn họ rồi.
Bây giờ trở về cũng chỉ khiến bọn họ khó xử, thế nên nợ này tôi sẽ trả, giống như bọn họ đã nói vậy, coi như trả lại công ơn dưỡng dục cho bọn họ."
Úc Tâm Nghiên muốn nhân cơ hội này nói hết ra, nếu sau này người Úc gia đến tìm cô thì cũng sẽ không rơi vào thế bị động.
Hạ Cẩm Tuyên nghe vậy lập tức rút năm mươi đồng trong túi ra nhờ thím Trương đưa cho Úc Tâm Nghiên, Úc Tâm Nghiên hơi ngại: "Anh không cần đưa tiền trước cho tôi như vậy."
Hạ Cẩm Tuyên nói: "Tôi đang vội tìm người chăm sóc cho hai đứa trẻ, hôm nay cô bắt đầu đi làm luôn đi, năm mươi đồng này cứ coi như là tiền thưởng."
Lý do này hơi gượng ép, đây là năm đồng đấy, người khác không biết thì thôi nhưng Úc Tâm Nghiên lại hiểu rõ vì sao người nọ muốn giúp cô nên mới tìm lý do sứt sẹo này.
Tuy mọi người đều cảm thấy trưởng khoa Hạ phá của, nhưng lại nghĩ có lẽ trưởng khoa Hạ sốt ruột tìm người chăm sóc cháu trai nên mới làm như vậy, xuất phát từ sự đồng tình với Úc Tâm Nghiên nên mọi người cũng không nói gì.
Trong số những người đứng xem, có người mở miệng: "Cô gái, sao không mau cảm ơn trưởng khoa Hạ đi, cô gặp được một người tốt rồi đó."
Úc Tâm Nghiên nghe vậy lập tức cúi người với Hạ Cẩm Tuyên: "Cảm ơn anh."
Trong tay Úc Tâm Nghiên có năm mươi đồng, Tiêu Tư Ni chỉ nói một câu "Chờ" rồi lập tức chạy đi, tuy trong lòng hơi tiếc, nhưng cũng không phải sẽ không trả, nghĩ đến con trai, chút tiếc nuối trong lòng dần tiêu tan.
Trương Mỹ Liên cũng vội vàng nhờ một người quen: "Giúp tôi đi phòng nhân sự một chuyến, tìm Triệu Hoài Khánh nhà tôi, bảo anh ấy vay chút tiền rồi mang lại đây, cứ nói tôi có việc cần dùng."
Người nọ nhìn toàn bộ quá trình tất nhiên cũng biết nên nói thế nào, chậm rãi rời đi.
Trương Mỹ Liên đứng bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Việc này cô không nên can thiệp vào, cứ để Tâm Nghiên tự mình quyết định đi."
Trong lòng thầm nghĩ: Nếu thật sự ly hôn thì Úc Tâm Nghiên chưa chắc sẽ ở lại đây.
Úc Tâm Nghiên cảm thấy nhận công việc này kiếm chút tiền cũng là một ý hay, nhưng nghĩ đến mình ngay cả chỗ ở cũng không có, lại rối rắm nói: "Nhưng em không có chỗ ở, phải đi tìm một hồi mới ổn định được, có lẽ anh đang rất sốt ruột tìm người, hay là anh đi tìm người khác trước đi, tôi sợ sẽ chậm trễ việc của mọi người."
Nghe cô nói như vậy, mọi người quả thực cũng hơi khó xử, dù sao nhà của mọi người đều không phải quá rộng rãi, cô lại không phải người trong nhà máy, không thể sắp xếp cho cô vào ký túc xá đơn được.
Hạ Cẩm Tuyên hơi nhíu mày: "Hôm qua tôi vừa bị trượt chân, sợ còn phải nằm viện một thời gian nữa, tạm thời cô có thể ở nhà tôi."
Thím Trương chỉ biết hôm qua trưởng khoa Hạ bị ngã, cũng không biết chuyện xảy ra dưới tầng, bà cũng chỉ nghĩ là anh vội vàng tìm người trông nom lũ trẻ: "Ừ, đúng đấy, thế càng thuận tiện chăm sóc lũ trẻ, còn những chuyện khác chúng ta từ từ nghĩ cách cũng được."
Có người sống gần nhà Hạ Cẩm Tuyên biết tình hình nhà anh cũng lên tiếng khuyên bảo.
Hạ Cẩm Tuyên thật tâm muốn giúp Úc Tâm Nghiên, sợ cô không đồng ý, đang định nói "Nếu thật sự không được thì sau này anh có thể sống ở nhà máy cũng được, dù sao bộ phận bảo vệ cũng có ký túc xá riêng."
Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã nghe Úc Tâm Nghiên nói: "Được rồi, tôi sẽ nhận công việc này, nói trắng ra thì tôi chỉ là một người bị cha mẹ nuôi dùng để gán nợ, lúc đó cũng đã nói coi như trả lại công ơn dưỡng dục cho bọn họ rồi.
Bây giờ trở về cũng chỉ khiến bọn họ khó xử, thế nên nợ này tôi sẽ trả, giống như bọn họ đã nói vậy, coi như trả lại công ơn dưỡng dục cho bọn họ."
Úc Tâm Nghiên muốn nhân cơ hội này nói hết ra, nếu sau này người Úc gia đến tìm cô thì cũng sẽ không rơi vào thế bị động.
Hạ Cẩm Tuyên nghe vậy lập tức rút năm mươi đồng trong túi ra nhờ thím Trương đưa cho Úc Tâm Nghiên, Úc Tâm Nghiên hơi ngại: "Anh không cần đưa tiền trước cho tôi như vậy."
Hạ Cẩm Tuyên nói: "Tôi đang vội tìm người chăm sóc cho hai đứa trẻ, hôm nay cô bắt đầu đi làm luôn đi, năm mươi đồng này cứ coi như là tiền thưởng."
Lý do này hơi gượng ép, đây là năm đồng đấy, người khác không biết thì thôi nhưng Úc Tâm Nghiên lại hiểu rõ vì sao người nọ muốn giúp cô nên mới tìm lý do sứt sẹo này.
Tuy mọi người đều cảm thấy trưởng khoa Hạ phá của, nhưng lại nghĩ có lẽ trưởng khoa Hạ sốt ruột tìm người chăm sóc cháu trai nên mới làm như vậy, xuất phát từ sự đồng tình với Úc Tâm Nghiên nên mọi người cũng không nói gì.
Trong số những người đứng xem, có người mở miệng: "Cô gái, sao không mau cảm ơn trưởng khoa Hạ đi, cô gặp được một người tốt rồi đó."
Úc Tâm Nghiên nghe vậy lập tức cúi người với Hạ Cẩm Tuyên: "Cảm ơn anh."
Trong tay Úc Tâm Nghiên có năm mươi đồng, Tiêu Tư Ni chỉ nói một câu "Chờ" rồi lập tức chạy đi, tuy trong lòng hơi tiếc, nhưng cũng không phải sẽ không trả, nghĩ đến con trai, chút tiếc nuối trong lòng dần tiêu tan.
Trương Mỹ Liên cũng vội vàng nhờ một người quen: "Giúp tôi đi phòng nhân sự một chuyến, tìm Triệu Hoài Khánh nhà tôi, bảo anh ấy vay chút tiền rồi mang lại đây, cứ nói tôi có việc cần dùng."
Người nọ nhìn toàn bộ quá trình tất nhiên cũng biết nên nói thế nào, chậm rãi rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.