Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 26:
Khương Ti Chử Tửu
28/02/2024
Người thím bị điểm mặt xấu hổ biện bạch:
“Chị chỉ muốn xem khoai lang em bán thế nào thôi mà.”
Khương Mỹ Tâm mạnh mẽ đáp:
“Em có bán kiểu gì thì tiền cũng không vào được nhà chị, đến mẹ chồng em cũng yên tâm để em một mình vào thành phố rồi, thím cũng đừng xen vào việc người khác chứ.”
Sau khi đuổi người thím nhiều chuyện đi, Khương Mỹ Tâm đi đến chợ đen, con phố này bây giờ tuy vắng người nhưng buổi tối lại rất náo nhiệt, vì mọi người chỉ dám đến chợ đen mua đồ lúc trời tối.
Nguyên thân lúc trước mua khá nhiều thứ vô dụng ở đây về.
Cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người kia nhìn thấy cô lập tức xoay người bỏ chạy.
“Hàn Tích, cậu dám chạy thì tôi hét lên đấy!”
Khương Mỹ Tâm uy hiếp gọi người về.
Hàn Tích cũng coi như là thanh niên cao ráo đẹp trai, năm nay hai mươi lăm tuổi, chính là người chồng học giỏi thứ hai của Khương Mỹ Tâm.
Vậy mà chưa đầy ba tháng, hoạt động của nhà Hàn Tích đã đưa anh ta về thành phố.
Hàn Tích xấu hổ cười gượng:
“Chị Khương, sắc mặt chị không tệ, hai trăm đồng mà em đồng ý bồi thường cho chị không phải số tiền nhỏ, em cần thời gian.”
Trở về thành phố không có nghĩa là có công ăn việc làm, Khương Mỹ Tâm cười nói:
“Hàn Tích, trở về đây không dễ lăn lộn đâu, hay là cậu ở rể, tôi nuôi.”
Mặt Hàn Tích biến sắc, sợ hãi nói:
“Chuyện này không được.”
“Vậy cậu giúp tôi một việc.”
“Chị nói đi.”
“Giúp tôi lấy năm mươi cân bông bỏ hạt.”
Hàn Tích:
“…Nhiều lắm.”
Khương Mỹ Tâm:
“Không lấy được, vậy cậu cưới tôi đi.”
Hàn Tích:
“… Được, em lấy bông cho chị!”
Đầu tiên đưa ra lựa chọn anh ta chắc chắn sẽ không đáp ứng, so sánh với đó thì năm mươi cân bông vải cũng không khó đến vậy.
Khương Mỹ Tâm bội phục trí thông minh của mình, nói:
“Tôi cũng biết năm mươi cân bông không dễ làm, giao cho tôi trước lập đông coi như thay cho hai trăm đồng bồi thường kia.”
Nhìn cô đeo giỏ trúc vào chợ đen, sau khi đàm phán xong giao dịch bông thì lập tức rời đi không do dự, Hàn Tích bất ngờ, theo sau hỏi:
“Chị Khương, chị muốn mua đồ à?”
“Tôi đi bán đồ.”
Khương Mỹ Tâm nhớ đến trong truyện, đêm trước khi cải cách mở cửa, Hàn Tích bị tố cáo đầu cơ trục lợi, mất hơn một năm ngồi tù, rất đáng tiếc.
Nhưng điều này cho thấy, việc Hàn Tích xuất hiện ở Tứ Bản Kiều là đang đầu cơ trục lợi.
Khương Mỹ Tâm kéo anh ta đến chỗ không người, đưa cho một cái bánh gà:
“Cái này cho cậu làm thù lao, còn lại giúp tôi bán đi.”
“Thỉnh thoảng mới bán một lần hay bán lâu dài?”
“Bán lâu dài.”
Tay nghề của Khương Mỹ Tâm thì không cần phải nếm thử, một chút bánh mới có ba cân, Hàn Tích định đến nhà người thân, tặng cái này rất hợp.
Anh ta nói:
“Được, mà chị mang ít quá, ba ngày sau đưa đến đây mười cân trước đi.”
Người chồng trước này không tồi, Khương Mỹ Tâm cho anh ta luôn cái giỏ trúc, tìm cho anh ta hai mao tiền:
“Ba ngày sau ở đây, vẫn thời gian này, cậu dám cho tôi leo cây, tôi đến nhà cậu tìm đấy.”
Hàn Tích cười nói:
“Chỉ cần chị không bảo em cưới chị thì đến nhà em ăn cơm luôn cũng được.”
Khương Mỹ Tâm đưa ít khoai lang bán ngụy trang cho anh ta, nói:
“Từ năm ngoái, nước đã bốc hơi hết, rất ngọt đó, coi như là phần thưởng cho sự chăm chỉ của cậu.”
Anh ta đem khoai lang về nhà trước, để lại một nửa bánh gà ở nhà, còn lại đưa hết cho cô hai làm việc ở trạm bông, may mà có cô hai nên lần này có thể về thành phố sớm.
“Chị chỉ muốn xem khoai lang em bán thế nào thôi mà.”
Khương Mỹ Tâm mạnh mẽ đáp:
“Em có bán kiểu gì thì tiền cũng không vào được nhà chị, đến mẹ chồng em cũng yên tâm để em một mình vào thành phố rồi, thím cũng đừng xen vào việc người khác chứ.”
Sau khi đuổi người thím nhiều chuyện đi, Khương Mỹ Tâm đi đến chợ đen, con phố này bây giờ tuy vắng người nhưng buổi tối lại rất náo nhiệt, vì mọi người chỉ dám đến chợ đen mua đồ lúc trời tối.
Nguyên thân lúc trước mua khá nhiều thứ vô dụng ở đây về.
Cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, người kia nhìn thấy cô lập tức xoay người bỏ chạy.
“Hàn Tích, cậu dám chạy thì tôi hét lên đấy!”
Khương Mỹ Tâm uy hiếp gọi người về.
Hàn Tích cũng coi như là thanh niên cao ráo đẹp trai, năm nay hai mươi lăm tuổi, chính là người chồng học giỏi thứ hai của Khương Mỹ Tâm.
Vậy mà chưa đầy ba tháng, hoạt động của nhà Hàn Tích đã đưa anh ta về thành phố.
Hàn Tích xấu hổ cười gượng:
“Chị Khương, sắc mặt chị không tệ, hai trăm đồng mà em đồng ý bồi thường cho chị không phải số tiền nhỏ, em cần thời gian.”
Trở về thành phố không có nghĩa là có công ăn việc làm, Khương Mỹ Tâm cười nói:
“Hàn Tích, trở về đây không dễ lăn lộn đâu, hay là cậu ở rể, tôi nuôi.”
Mặt Hàn Tích biến sắc, sợ hãi nói:
“Chuyện này không được.”
“Vậy cậu giúp tôi một việc.”
“Chị nói đi.”
“Giúp tôi lấy năm mươi cân bông bỏ hạt.”
Hàn Tích:
“…Nhiều lắm.”
Khương Mỹ Tâm:
“Không lấy được, vậy cậu cưới tôi đi.”
Hàn Tích:
“… Được, em lấy bông cho chị!”
Đầu tiên đưa ra lựa chọn anh ta chắc chắn sẽ không đáp ứng, so sánh với đó thì năm mươi cân bông vải cũng không khó đến vậy.
Khương Mỹ Tâm bội phục trí thông minh của mình, nói:
“Tôi cũng biết năm mươi cân bông không dễ làm, giao cho tôi trước lập đông coi như thay cho hai trăm đồng bồi thường kia.”
Nhìn cô đeo giỏ trúc vào chợ đen, sau khi đàm phán xong giao dịch bông thì lập tức rời đi không do dự, Hàn Tích bất ngờ, theo sau hỏi:
“Chị Khương, chị muốn mua đồ à?”
“Tôi đi bán đồ.”
Khương Mỹ Tâm nhớ đến trong truyện, đêm trước khi cải cách mở cửa, Hàn Tích bị tố cáo đầu cơ trục lợi, mất hơn một năm ngồi tù, rất đáng tiếc.
Nhưng điều này cho thấy, việc Hàn Tích xuất hiện ở Tứ Bản Kiều là đang đầu cơ trục lợi.
Khương Mỹ Tâm kéo anh ta đến chỗ không người, đưa cho một cái bánh gà:
“Cái này cho cậu làm thù lao, còn lại giúp tôi bán đi.”
“Thỉnh thoảng mới bán một lần hay bán lâu dài?”
“Bán lâu dài.”
Tay nghề của Khương Mỹ Tâm thì không cần phải nếm thử, một chút bánh mới có ba cân, Hàn Tích định đến nhà người thân, tặng cái này rất hợp.
Anh ta nói:
“Được, mà chị mang ít quá, ba ngày sau đưa đến đây mười cân trước đi.”
Người chồng trước này không tồi, Khương Mỹ Tâm cho anh ta luôn cái giỏ trúc, tìm cho anh ta hai mao tiền:
“Ba ngày sau ở đây, vẫn thời gian này, cậu dám cho tôi leo cây, tôi đến nhà cậu tìm đấy.”
Hàn Tích cười nói:
“Chỉ cần chị không bảo em cưới chị thì đến nhà em ăn cơm luôn cũng được.”
Khương Mỹ Tâm đưa ít khoai lang bán ngụy trang cho anh ta, nói:
“Từ năm ngoái, nước đã bốc hơi hết, rất ngọt đó, coi như là phần thưởng cho sự chăm chỉ của cậu.”
Anh ta đem khoai lang về nhà trước, để lại một nửa bánh gà ở nhà, còn lại đưa hết cho cô hai làm việc ở trạm bông, may mà có cô hai nên lần này có thể về thành phố sớm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.