Thập Niên 70: Cô Vợ Xinh Đẹp Kết Hôn Ba Lần
Chương 47:
Khương Ti Chử Tửu
01/03/2024
Tần Lão Đầu lại gần hỏi Tần Hướng Đông:
“Mẹ của cháu đâu rồi?”
Mẹ biết phải họp, từ sớm đã rời đi rồi, Tần Hướng Đông không biết làm sao, anh ta nói:
“Mẹ đi vào huyện, nói là trước buổi trưa sẽ trở về, khi về sẽ có quy định cho lò gạch.”
Khương Mỹ Tâm nhớ rõ những gì nói trong sách, ngày đầu tiên mưa to gió lớn, giảng đường của Trường trung học Khánh An hoàn toàn bị sụp đổ, nền nhà sớm đã bị đào lên, sau khi mưa tạnh, hàng tồn kho của lò gạch thôn Diêu Gia đã được sử dụng để sửa nhà.
Công trường đóng cửa, huyện trưởng mới nhậm chức nổi trận lôi đình, thế nhưng trưởng thôn của thôn Diêu Gia lại nói:
“Đại học đã nghỉ, trung học không thể thi cử, nghỉ mấy tháng cũng không sao.”
Chủ tịch huyện yêu cầu 2 lò gạch ở huyện Khánh An, ai có thể đảm bảo kịp thời cung cấp gạch đỏ cho giảng đường mới.
Không có một cán bộ thôn nào dám đảm bảo, cuối cùng huyện trưởng đành phải đặt gạch từ lò gạch ở huyện kế bên.
Lò gạch ở thôn Tề Vân có sẵn 10 ngàn viên gạch đỏ, đó là một cơ hội, Khương Mỹ Tâm phải chạy tới công trường giảng đường mới để đẩy mạnh tiêu thụ gạch ngói của lò gạch thôn Tề Vân.
Trong sách nói, ban cán bộ huyện Khánh An thực sự là cán bộ vì dân phục vụ, đi ngang qua tòa nhà Huyện Ủy, Khương Mỹ Tâm nghỉ chân nhìn một hồi, tòa nhà Huyện Ủy thực sự bị hư hỏng nặng, xem ra trong sách nói rất đúng.
Chỉ cần cán bộ thực sự vì dân phục vụ, gạch ngói của cô có thể tiêu thụ ra bên ngoài.
Còn chưa đi được vài bước, cô bị người đàn ông gầy gò đi xe đạp đụng phải, cả hai người đều bị mất tập trung.
Triệu Phúc Nông đụng vào nữ đồng chí, vội vàng dừng xe lại để giúp cô:
“Đồng chí, cô có sao không?”
Khương Mỹ Tâm tự mình đứng lên, vội xua tay:
“Không sao không sao, tại tôi đi không nhìn đường, không liên quan đến anh đâu.”
“Cô tới tòa nhà Huyện Ủy là tìm người hay khiếu nại ai à?”
Huyện trưởng Triệu cười hỏi:
“Trước đây tôi đụng phải không ít người lén lút đến đây khiếu nại.”
Khương Mỹ Tâm cười nói:
“Không phải, tôi là muốn đến nhìn xem tòa nhà Huyện Ủy.”
Huyện trưởng quay đầu lại nhìn xem tòa nhà ba tầng không có gì đặc sắc, tò mò hỏi:
“Mấy gian nhà hỏng này có gì đẹp chứ?”
Khương Mỹ Tâm nói:
“Trước kia tôi từng đọc được ở trong sách, nói rằng cán bộ địa phương có làm việc hay không phải nhìn vào tòa nhà chính quyền địa phương, nó quá cũ nát chứng tỏ cán bộ địa phương toàn sức lực suy nghĩ vì dân.”
“Là vậy sao?”
“Anh nghĩ xem, tòa nhà chính phủ quá cũ nát, chứng tỏ tài chính đều dùng cho dân chúng, tòa nhà của huyện Khánh An chúng ta, mười mấy năm chưa được sửa chữa quét vôi, từng người từng người trong ban cán bộ đều thật sự là một cán bộ tốt.”
Huyện trưởng cười, cũng để ý vài phần đáp lại:
“Bài viết này cô xem ở cuốn sách nào vậy?”
“Tôi cũng không nhớ rõ.”
Khương Mỹ Tâm vội vã đi Trung học Khánh An nên nói lời từ biệt:
“Anh đang bận rộn nhỉ, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho mấy đứa con nữa.”
“Mẹ của cháu đâu rồi?”
Mẹ biết phải họp, từ sớm đã rời đi rồi, Tần Hướng Đông không biết làm sao, anh ta nói:
“Mẹ đi vào huyện, nói là trước buổi trưa sẽ trở về, khi về sẽ có quy định cho lò gạch.”
Khương Mỹ Tâm nhớ rõ những gì nói trong sách, ngày đầu tiên mưa to gió lớn, giảng đường của Trường trung học Khánh An hoàn toàn bị sụp đổ, nền nhà sớm đã bị đào lên, sau khi mưa tạnh, hàng tồn kho của lò gạch thôn Diêu Gia đã được sử dụng để sửa nhà.
Công trường đóng cửa, huyện trưởng mới nhậm chức nổi trận lôi đình, thế nhưng trưởng thôn của thôn Diêu Gia lại nói:
“Đại học đã nghỉ, trung học không thể thi cử, nghỉ mấy tháng cũng không sao.”
Chủ tịch huyện yêu cầu 2 lò gạch ở huyện Khánh An, ai có thể đảm bảo kịp thời cung cấp gạch đỏ cho giảng đường mới.
Không có một cán bộ thôn nào dám đảm bảo, cuối cùng huyện trưởng đành phải đặt gạch từ lò gạch ở huyện kế bên.
Lò gạch ở thôn Tề Vân có sẵn 10 ngàn viên gạch đỏ, đó là một cơ hội, Khương Mỹ Tâm phải chạy tới công trường giảng đường mới để đẩy mạnh tiêu thụ gạch ngói của lò gạch thôn Tề Vân.
Trong sách nói, ban cán bộ huyện Khánh An thực sự là cán bộ vì dân phục vụ, đi ngang qua tòa nhà Huyện Ủy, Khương Mỹ Tâm nghỉ chân nhìn một hồi, tòa nhà Huyện Ủy thực sự bị hư hỏng nặng, xem ra trong sách nói rất đúng.
Chỉ cần cán bộ thực sự vì dân phục vụ, gạch ngói của cô có thể tiêu thụ ra bên ngoài.
Còn chưa đi được vài bước, cô bị người đàn ông gầy gò đi xe đạp đụng phải, cả hai người đều bị mất tập trung.
Triệu Phúc Nông đụng vào nữ đồng chí, vội vàng dừng xe lại để giúp cô:
“Đồng chí, cô có sao không?”
Khương Mỹ Tâm tự mình đứng lên, vội xua tay:
“Không sao không sao, tại tôi đi không nhìn đường, không liên quan đến anh đâu.”
“Cô tới tòa nhà Huyện Ủy là tìm người hay khiếu nại ai à?”
Huyện trưởng Triệu cười hỏi:
“Trước đây tôi đụng phải không ít người lén lút đến đây khiếu nại.”
Khương Mỹ Tâm cười nói:
“Không phải, tôi là muốn đến nhìn xem tòa nhà Huyện Ủy.”
Huyện trưởng quay đầu lại nhìn xem tòa nhà ba tầng không có gì đặc sắc, tò mò hỏi:
“Mấy gian nhà hỏng này có gì đẹp chứ?”
Khương Mỹ Tâm nói:
“Trước kia tôi từng đọc được ở trong sách, nói rằng cán bộ địa phương có làm việc hay không phải nhìn vào tòa nhà chính quyền địa phương, nó quá cũ nát chứng tỏ cán bộ địa phương toàn sức lực suy nghĩ vì dân.”
“Là vậy sao?”
“Anh nghĩ xem, tòa nhà chính phủ quá cũ nát, chứng tỏ tài chính đều dùng cho dân chúng, tòa nhà của huyện Khánh An chúng ta, mười mấy năm chưa được sửa chữa quét vôi, từng người từng người trong ban cán bộ đều thật sự là một cán bộ tốt.”
Huyện trưởng cười, cũng để ý vài phần đáp lại:
“Bài viết này cô xem ở cuốn sách nào vậy?”
“Tôi cũng không nhớ rõ.”
Khương Mỹ Tâm vội vã đi Trung học Khánh An nên nói lời từ biệt:
“Anh đang bận rộn nhỉ, tôi còn phải về nhà nấu cơm cho mấy đứa con nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.