Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 28: Bà Mẹ Đầu Óc Không Bình Thường
Diêm Tiểu Ngũ
16/09/2023
Thế nhưng, người mẹ đối xử tốt với nó đâu rồi?
Hứa Gia An hốt hoảng trong lòng, chẳng thèm mang giày vào, đi chân trần chạy ra bên ngoài.
Nghe thấy giọng nói của Hứa Dao, nó sợ rằng đây chỉ là mơ, sợ rằng vừa quay đầu lại Hứa Dao đã biến mất, nhưng nó lại muốn nhìn thấy Hứa Dao ngay lập tức.
Sau khi xác nhận Hứa Dao không biến mất, trong lòng nó lâng lâng, giống như đang ngâm mình trong nước ngọt.
Cảm giác này không thể dùng từ ngữ gì để hình dung được, nó chỉ thầm muốn chạy đến bên cạnh Hứa Dao nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
Hứa Dao ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay.
Bé trai nhỏ lạnh nhạt kia vẫn luôn mang dáng vẻ bình tĩnh như ông cụ non, đây là lần đầu tiên Hứa Dao nhìn thấy đứa bé này ầng ậng nước mắt chạy về phía cô, dáng vẻ muốn ôm ấp muốn vuốt ve.
Cô không khỏi mỉm cười, giang rộng hai tay đón lấy cái ôm của con trai.
"Hôm qua thằng nhóc con sốt đỏ như con tôm luộc, mẹ già đây phải nửa đêm đập cửa đi mua thuốc cho con, bị bác sĩ đi chân trần kia mắng đến mức không thể phản bác, sau đó còn dùng diêm chống mí mắt chăm con đến tận nửa đêm."
"Chậc chậc chậc, mẹ còn chưa tốt với chính mình như vậy đâu, sau này thằng nhóc con lớn lên nhớ báo đáp mẹ đấy."
"Yêu cầu không nhiều, trước hết chuẩn bị cho mẹ một căn nhà lớn mấy nghìn mét vuông, mở cửa sổ ra là thấy biển rộng và cây hoa anh đào đủ màu.
Giường rộng ít nhất năm trăm mét, là cái loại có thể lái xe chạy trên đó ấy. Phòng tắm phải dùng vàng ròng xây lên, để cho mẹ vừa kéo vừa cắn chơi.
Rồi chuẩn bị chín mươi chín người hầu nam cao trên một mét tám mươi tám hầu hạ bên cạnh…"
"Này, sao con đi mất rồi? Không ôm mẹ nữa à?"
Hứa Dao còn chưa nói hươu nói vượn xong, Hứa Gia An đã tách cánh tay của cô ra với vẻ mặt vô cảm, đi ngang qua bên cạnh.
"Con đi nấu cơm." Hứa Gia An bỏ lại một câu.
Lúc nghe thấy Hứa Dao nói đã chăm sóc cho mình, nó chỉ muốn dâng mạng cho cô.
Mà sau khi nghe được đoạn sau, vẻ mặt của nó lại như thể đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
Có một bà mẹ đầu óc không bình thường, ngoại trừ chăm sóc đối phương thật tốt, nó còn có thể làm gì bây giờ đây.
Hứa Dao chậc một tiếng.
Cô sợ nhất là tình huống cảm động thế này, cô am hiểu cách giả vờ tỏ ra tình cảm, nhưng chuyện chân tình đổi lấy chân tình thì tốt nhất là không.
Dù sao người cô yêu nhất vẫn là chính mình, cô hy vọng Hứa Gia An sẽ yêu người khác với điều kiện tiên quyết là yêu bản thân nhất.
Lúc nãy trong khoảnh khắc mà Hứa Gia An chạy về phía cô, sự khắc ghi và cố chấp trong ánh mắt đối phương đã khiến cô hoảng hốt.
Hứa Gia An hốt hoảng trong lòng, chẳng thèm mang giày vào, đi chân trần chạy ra bên ngoài.
Nghe thấy giọng nói của Hứa Dao, nó sợ rằng đây chỉ là mơ, sợ rằng vừa quay đầu lại Hứa Dao đã biến mất, nhưng nó lại muốn nhìn thấy Hứa Dao ngay lập tức.
Sau khi xác nhận Hứa Dao không biến mất, trong lòng nó lâng lâng, giống như đang ngâm mình trong nước ngọt.
Cảm giác này không thể dùng từ ngữ gì để hình dung được, nó chỉ thầm muốn chạy đến bên cạnh Hứa Dao nhanh một chút, nhanh hơn chút nữa.
Hứa Dao ngồi xổm xuống, mở rộng hai tay.
Bé trai nhỏ lạnh nhạt kia vẫn luôn mang dáng vẻ bình tĩnh như ông cụ non, đây là lần đầu tiên Hứa Dao nhìn thấy đứa bé này ầng ậng nước mắt chạy về phía cô, dáng vẻ muốn ôm ấp muốn vuốt ve.
Cô không khỏi mỉm cười, giang rộng hai tay đón lấy cái ôm của con trai.
"Hôm qua thằng nhóc con sốt đỏ như con tôm luộc, mẹ già đây phải nửa đêm đập cửa đi mua thuốc cho con, bị bác sĩ đi chân trần kia mắng đến mức không thể phản bác, sau đó còn dùng diêm chống mí mắt chăm con đến tận nửa đêm."
"Chậc chậc chậc, mẹ còn chưa tốt với chính mình như vậy đâu, sau này thằng nhóc con lớn lên nhớ báo đáp mẹ đấy."
"Yêu cầu không nhiều, trước hết chuẩn bị cho mẹ một căn nhà lớn mấy nghìn mét vuông, mở cửa sổ ra là thấy biển rộng và cây hoa anh đào đủ màu.
Giường rộng ít nhất năm trăm mét, là cái loại có thể lái xe chạy trên đó ấy. Phòng tắm phải dùng vàng ròng xây lên, để cho mẹ vừa kéo vừa cắn chơi.
Rồi chuẩn bị chín mươi chín người hầu nam cao trên một mét tám mươi tám hầu hạ bên cạnh…"
"Này, sao con đi mất rồi? Không ôm mẹ nữa à?"
Hứa Dao còn chưa nói hươu nói vượn xong, Hứa Gia An đã tách cánh tay của cô ra với vẻ mặt vô cảm, đi ngang qua bên cạnh.
"Con đi nấu cơm." Hứa Gia An bỏ lại một câu.
Lúc nghe thấy Hứa Dao nói đã chăm sóc cho mình, nó chỉ muốn dâng mạng cho cô.
Mà sau khi nghe được đoạn sau, vẻ mặt của nó lại như thể đời này chẳng còn gì luyến tiếc.
Có một bà mẹ đầu óc không bình thường, ngoại trừ chăm sóc đối phương thật tốt, nó còn có thể làm gì bây giờ đây.
Hứa Dao chậc một tiếng.
Cô sợ nhất là tình huống cảm động thế này, cô am hiểu cách giả vờ tỏ ra tình cảm, nhưng chuyện chân tình đổi lấy chân tình thì tốt nhất là không.
Dù sao người cô yêu nhất vẫn là chính mình, cô hy vọng Hứa Gia An sẽ yêu người khác với điều kiện tiên quyết là yêu bản thân nhất.
Lúc nãy trong khoảnh khắc mà Hứa Gia An chạy về phía cô, sự khắc ghi và cố chấp trong ánh mắt đối phương đã khiến cô hoảng hốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.