Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 3: Đột Nhiên Đổi Ý
Diêm Tiểu Ngũ
01/09/2023
Hồi nhỏ Hứa Dao không ít lần bị họ hàng đùa, rằng bố mẹ không cần cô nữa.
Những sợ hãi và ấm ức ấy, đến tận khi lớn lên cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô thấy những người nói lời này là phản cảm nhất.
Giờ phút này cậu con trai phản diện không những nghe hết, mà còn thật sự sắp bị bán, như vậy sẽ để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý trong lòng thằng bé chứ.
Nghĩ vậy, khuôn mặt Hứa Dao như phủ một tầng sương lạnh.
Một tay cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Gia An, cầm thật chặt, miệng thì thốt lên:
"Tôi không bán nữa! Nó là con tôi, là báu vật vô giá, các người không mua nổi đâu."
"..."
Sau vài giây im lặng, ông Hồ cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường:
"Không tự soi lại xem mình là cái thứ gì mà cũng định chơi trò hét giá? Mẹ thằng bé, đưa tiền cho cô ta, ôm con đi."
Nghe vậy, bác gái vứt tiền xuống đất.
Bác trai thì đẩy Hứa Dao ra, giơ tay cắp Hứa Gia An rồi hai vợ chồng quay đầu bước đi.
Hứa Dao tay chân nhỏ yếu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nên cô không vội đánh nhau với bọn họ, bởi không cướp được con lại, bèn hô to.
"Có ai không, bắt cóc trẻ con rồi, có kẻ bắt cóc trẻ con của đại đội rồi!!"
Hai bên giao dịch bên bờ sông, cách đó không xa là ruộng lúa của đại đội.
Đám xã viên làm việc trong ruộng thấy Hứa Dao và người lạ nói chuyện với nhau, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có ý định xen vào việc của người khác.
Lúc này nghe Hứa Dao hô to cầu cứu, bọn họ nhanh chóng vác nông cụ đuổi theo hai người kia.
Bác gái Hồ bị bắt, đùi sắp bị chụp nát, khóc lóc kêu la rằng bọn họ không phải bọn buôn người, rằng Hứa Dao đã nhận tiền, không tin thì tới cục Công an.
Lúc thường nguyên thân đối xử với con cực kỳ tệ, nên người trong đại đội dồn dập ném tới ánh mắt nghi ngờ.
Hứa Dao xấu hổ ho một tiếng, trả cục tiền còn nguyên lại.
"Có ai làm bố mẹ, lúc tâm tình bực bội khó chịu mà không nói đùa là muốn vứt con đi.
Dù nói thế nào thì Hứa Gia An cũng là con ruột của tôi, tôi làm gì nhẫn tâm như vậy.
Vả lại, muốn bán thì đã bán từ lâu, cớ gì nuôi nó tới tận năm tuổi? Là hiểu lầm cả thôi."
Thấy Hứa Dao không có ý định truy cứu, mọi người đuổi vợ chồng họ Hồ rồi giải tán.
Còn lại một lớn một nhỏ nhìn nhau, không ai nói gì.
Hứa Gia An khẽ nhăn đôi mày nhỏ lại, cậu thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Không phải đã trói tay cậu, quyết định bán cậu rồi ư?
Sao đột nhiên đổi ý, chẳng lẽ lại nghĩ ra trò gì tra tấn hành hạ cậu rồi?
Những sợ hãi và ấm ức ấy, đến tận khi lớn lên cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô thấy những người nói lời này là phản cảm nhất.
Giờ phút này cậu con trai phản diện không những nghe hết, mà còn thật sự sắp bị bán, như vậy sẽ để lại bao nhiêu bóng ma tâm lý trong lòng thằng bé chứ.
Nghĩ vậy, khuôn mặt Hứa Dao như phủ một tầng sương lạnh.
Một tay cô nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Gia An, cầm thật chặt, miệng thì thốt lên:
"Tôi không bán nữa! Nó là con tôi, là báu vật vô giá, các người không mua nổi đâu."
"..."
Sau vài giây im lặng, ông Hồ cười khẩy một tiếng, ánh mắt đầy khinh thường:
"Không tự soi lại xem mình là cái thứ gì mà cũng định chơi trò hét giá? Mẹ thằng bé, đưa tiền cho cô ta, ôm con đi."
Nghe vậy, bác gái vứt tiền xuống đất.
Bác trai thì đẩy Hứa Dao ra, giơ tay cắp Hứa Gia An rồi hai vợ chồng quay đầu bước đi.
Hứa Dao tay chân nhỏ yếu, hảo hán không chịu thiệt trước mắt, nên cô không vội đánh nhau với bọn họ, bởi không cướp được con lại, bèn hô to.
"Có ai không, bắt cóc trẻ con rồi, có kẻ bắt cóc trẻ con của đại đội rồi!!"
Hai bên giao dịch bên bờ sông, cách đó không xa là ruộng lúa của đại đội.
Đám xã viên làm việc trong ruộng thấy Hứa Dao và người lạ nói chuyện với nhau, bọn họ cảm thấy kỳ lạ, nhưng không có ý định xen vào việc của người khác.
Lúc này nghe Hứa Dao hô to cầu cứu, bọn họ nhanh chóng vác nông cụ đuổi theo hai người kia.
Bác gái Hồ bị bắt, đùi sắp bị chụp nát, khóc lóc kêu la rằng bọn họ không phải bọn buôn người, rằng Hứa Dao đã nhận tiền, không tin thì tới cục Công an.
Lúc thường nguyên thân đối xử với con cực kỳ tệ, nên người trong đại đội dồn dập ném tới ánh mắt nghi ngờ.
Hứa Dao xấu hổ ho một tiếng, trả cục tiền còn nguyên lại.
"Có ai làm bố mẹ, lúc tâm tình bực bội khó chịu mà không nói đùa là muốn vứt con đi.
Dù nói thế nào thì Hứa Gia An cũng là con ruột của tôi, tôi làm gì nhẫn tâm như vậy.
Vả lại, muốn bán thì đã bán từ lâu, cớ gì nuôi nó tới tận năm tuổi? Là hiểu lầm cả thôi."
Thấy Hứa Dao không có ý định truy cứu, mọi người đuổi vợ chồng họ Hồ rồi giải tán.
Còn lại một lớn một nhỏ nhìn nhau, không ai nói gì.
Hứa Gia An khẽ nhăn đôi mày nhỏ lại, cậu thực sự không hiểu nổi người phụ nữ này đang nghĩ gì.
Không phải đã trói tay cậu, quyết định bán cậu rồi ư?
Sao đột nhiên đổi ý, chẳng lẽ lại nghĩ ra trò gì tra tấn hành hạ cậu rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.