Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 35: Gọi Cảnh Sát
Diêm Tiểu Ngũ
16/09/2023
Hắn ôm eo nhỏ của của Hứa Dao, dẫn người lên trên giường.
"Em không phải là con gái mới lớn, nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần em theo tôi, đảm bảo sẽ không bạc đãi em."
Hứa Dao nũng nịu cười một tiếng.
Khuôn mặt của cô trời sinh vốn đã xinh đẹp rạng ngời, quyến rũ một cách tự nhiên, đôi mắt hạnh trong sáng vừa khẽ nhếch lên đã lả lơi đến mức xương cốt người ta nháy mắt đã mềm đi hơn nửa.
Cô xoay người, né tránh cái ôm của Lương Chí Thành, nũng nịu trách móc: "Chưa cho cái gì tốt đã muốn ăn thịt rồi? Khinh em là mấy cô gái nhỏ dễ dụ đấy à?"
"Hừ, anh phải dẫn em đến cửa hàng bách hóa, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp đi chứ."
Dáng vẻ người đẹp tức giận hờn dỗi, mặt mày ửng hồng vô cùng xinh đẹp, Lương Chí Thành phấn khởi trong lòng, đồng ý ngay: "Mua chứ! Mua nhiều vào!"
Hai người đi ra bên ngoài.
Đi không bao xa, đã thấy một anh cảnh sát tuổi còn trẻ chạy chậm về phía bọn họ.
Lương Chí Thành liếc mắt nhìn rồi mặc kệ, Hứa Dao lại nhân lúc hắn ta không đề phòng, đột ngột lao lên.
Cô kéo tay áo của anh cảnh sát, chỉ vào Lương Chí Thành đang ngơ ngác, lớn tiếng nói: "Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn tố giác!"
"Hắn ta, phó xưởng trưởng nhà máy dệt Lương Chí Thành, mang danh nghĩa xem mắt mà hẹn con gái đến nhà hắn ta, nhân cơ hội làm trò đồi bại!"
Anh cảnh sát trẻ tuổi bị túm lấy tay áo, có hơi mất tự nhiên.
Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Dao, vành tai hơi đỏ lên, tiến một bước lên phía trước, yên lặng che chắn trước mặt Hứa Dao.
Lúc này đang là giờ đi làm, có không ít cán bộ và người nhà cán bộ ở gần đó đến đây xem trò vui.
Trong tiến trình của thế giới ban đầu, nguyên thân được chính anh cảnh sát trẻ tuổi đi ngang qua này cứu giúp, cho nên Hứa Dao mới dám nhận lời đi xem mắt.
Nếu cảnh sát không đến cũng không sao, cô đã chuẩn bị đường lui rồi.
Bị nhiều hàng xóm có máu mặt nhìn chằm chặp như vậy, Lương Chí Thành có cả suy nghĩ muốn giết Hứa Dao.
Hắn ta vung tay muốn đánh Hứa Dao, lại bị vị cảnh sát trẻ tuổi đưa tay cản lại:
"Làm gì làm gì đó? Trước mặt tôi mà dám đánh người khác? Cẩn thận tôi bắt ông vào tù đấy."
Lương Chí Thành trợn mắt trừng Hứa Dao:
"Đồ gái điếm không biết xấu hổ, mày không biết liêm sỉ quyến rũ tao trước, bị tao từ chối rồi ghi hận trong lòng, cố ý đứng trước mặt cảnh sát đổi trắng thay đen vu tội cho tao!"
"Anh soi gương lại đi, mặt mũi như đầu heo, mắt tôi đâu có mù."
Hứa Dao châm chọc một câu, hàng xóm cũng cười ra tiếng.
Cô trốn phía sau vị cảnh sát kia, chỉ thò đầu ra.
"Em không phải là con gái mới lớn, nhưng tôi không quan tâm đến chuyện đó, chỉ cần em theo tôi, đảm bảo sẽ không bạc đãi em."
Hứa Dao nũng nịu cười một tiếng.
Khuôn mặt của cô trời sinh vốn đã xinh đẹp rạng ngời, quyến rũ một cách tự nhiên, đôi mắt hạnh trong sáng vừa khẽ nhếch lên đã lả lơi đến mức xương cốt người ta nháy mắt đã mềm đi hơn nửa.
Cô xoay người, né tránh cái ôm của Lương Chí Thành, nũng nịu trách móc: "Chưa cho cái gì tốt đã muốn ăn thịt rồi? Khinh em là mấy cô gái nhỏ dễ dụ đấy à?"
"Hừ, anh phải dẫn em đến cửa hàng bách hóa, mua mấy bộ quần áo xinh đẹp đi chứ."
Dáng vẻ người đẹp tức giận hờn dỗi, mặt mày ửng hồng vô cùng xinh đẹp, Lương Chí Thành phấn khởi trong lòng, đồng ý ngay: "Mua chứ! Mua nhiều vào!"
Hai người đi ra bên ngoài.
Đi không bao xa, đã thấy một anh cảnh sát tuổi còn trẻ chạy chậm về phía bọn họ.
Lương Chí Thành liếc mắt nhìn rồi mặc kệ, Hứa Dao lại nhân lúc hắn ta không đề phòng, đột ngột lao lên.
Cô kéo tay áo của anh cảnh sát, chỉ vào Lương Chí Thành đang ngơ ngác, lớn tiếng nói: "Đồng chí cảnh sát! Tôi muốn tố giác!"
"Hắn ta, phó xưởng trưởng nhà máy dệt Lương Chí Thành, mang danh nghĩa xem mắt mà hẹn con gái đến nhà hắn ta, nhân cơ hội làm trò đồi bại!"
Anh cảnh sát trẻ tuổi bị túm lấy tay áo, có hơi mất tự nhiên.
Anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Dao, vành tai hơi đỏ lên, tiến một bước lên phía trước, yên lặng che chắn trước mặt Hứa Dao.
Lúc này đang là giờ đi làm, có không ít cán bộ và người nhà cán bộ ở gần đó đến đây xem trò vui.
Trong tiến trình của thế giới ban đầu, nguyên thân được chính anh cảnh sát trẻ tuổi đi ngang qua này cứu giúp, cho nên Hứa Dao mới dám nhận lời đi xem mắt.
Nếu cảnh sát không đến cũng không sao, cô đã chuẩn bị đường lui rồi.
Bị nhiều hàng xóm có máu mặt nhìn chằm chặp như vậy, Lương Chí Thành có cả suy nghĩ muốn giết Hứa Dao.
Hắn ta vung tay muốn đánh Hứa Dao, lại bị vị cảnh sát trẻ tuổi đưa tay cản lại:
"Làm gì làm gì đó? Trước mặt tôi mà dám đánh người khác? Cẩn thận tôi bắt ông vào tù đấy."
Lương Chí Thành trợn mắt trừng Hứa Dao:
"Đồ gái điếm không biết xấu hổ, mày không biết liêm sỉ quyến rũ tao trước, bị tao từ chối rồi ghi hận trong lòng, cố ý đứng trước mặt cảnh sát đổi trắng thay đen vu tội cho tao!"
"Anh soi gương lại đi, mặt mũi như đầu heo, mắt tôi đâu có mù."
Hứa Dao châm chọc một câu, hàng xóm cũng cười ra tiếng.
Cô trốn phía sau vị cảnh sát kia, chỉ thò đầu ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.