Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 31: Nghĩ Thông Suốt
Diêm Tiểu Ngũ
16/09/2023
Đôi "chị em tốt" cùng nhau quay lại nhà cũ.
Ông cụ Hứa đang ngồi ghế đẩu hút tẩu thuốc trong nhà chính, Hứa Hướng Bắc ngồi bên cạnh ông cụ Hứa.
Hai người tập trung tinh thần nghe Hứa Vệ Đông kể về mấy chuyện lặt vặt trong thị trấn.
Mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng dường như bọn họ nghe thế nào cũng không thấy chán.
Dân quê thời đại này có suy nghĩ cố chấp trời sinh đối với người thành phố.
Những thứ như bóng đèn trong thành phố, hệ thống cung cấp nước và hàng hóa lương thực, đều khiến cho bọn họ vô cùng ao ước.
Bà cụ Hứa trước khi chết còn nằm cả đêm trên sàn của căn nhà mà Hứa Vệ Đông thuê, nở nụ cười tràn đầy thỏa mãn trước khi nhắm mắt.
Hứa Dao không nghe mấy lời nhảm nhí của bọn họ, quay đầu lại bắt chuyện với Lưu Mai đang vác cái cuốc chuẩn bị đi ra ruộng.
Lưu Mai lo lắng nắm lấy cánh tay của Hứa Dao, nhẹ giọng dặn dò:
"Cha con là một người cứng nhắc, con đi cùng ông ấy đến thị trấn phải để ý nhiều hơn, cố gắng bảo vệ bản thân, đừng nghe người khác nói gì tin nấy. Nếu thực sự gặp phải chuyện gì… thì gọi cha con, ông ấy sẽ không để mặc con."
Hứa Dao liên tục gật đầu:
"Tối hôm qua trời mưa, Gia An đổ bệnh, mẹ có thời gian nhớ đi thăm nó. Nếu giữa trưa con chưa về nhà, mẹ cho nó thêm đôi đũa được không?"
"Con, con đây là…?" Lưu Mai giật mình.
Bà còn lo lắng sau khi con gái mình và phó xưởng trưởng thành đôi, cháu trai của mình phải làm sao bây giờ.
Dù gì con gái cũng không đối xử tốt với cháu ngoại, nếu có thể có được tương lai tốt hơn, con gái tuyệt đối sẽ buông bỏ cháu trai mà không chút áy náy.
Nhưng bây giờ nó lại biết quan tâm đến cháu trai?
Hứa Dao chớp mắt: "Trước đây con nghĩ sai rồi, đứa bé vô tội, nó không cần phải trả giá cho sai lầm của cha nó."
"Con hiểu rõ là tốt rồi, để mẹ trông Gia An." Lưu Mai cười mà ứa nước mắt.
Đứa bé Gia An này khiến người ta đau lòng cỡ nào chứ, cũng may là con gái bà đã nghĩ thông suốt, cuối cùng Gia An cũng khổ tận cam lai.
Còn việc phó xưởng trưởng nói rõ không thể dẫn theo đứa nhỏ gả đi, bà tuyệt đối không tin phó xưởng trưởng có thể ưng ý với con gái bà, coi như là đến thị trấn trải đời đi.
Trường trung học trong thị trấn có hai ngày nghỉ mỗi nửa tháng.
Bình thường Hứa Lan Hương ở trong ký túc xá của trường học.
Hôm nay là ngày cô ta đến trường, lúc trở về, cô ta ngồi xe đạp của Hứa Vệ Đông, bây giờ rời đi lại có thêm một Hứa Dao, chiếc xe đạp này không còn chỗ ngồi nữa.
Ông cụ Hứa đang ngồi ghế đẩu hút tẩu thuốc trong nhà chính, Hứa Hướng Bắc ngồi bên cạnh ông cụ Hứa.
Hai người tập trung tinh thần nghe Hứa Vệ Đông kể về mấy chuyện lặt vặt trong thị trấn.
Mặc dù đã nghe qua vô số lần, nhưng dường như bọn họ nghe thế nào cũng không thấy chán.
Dân quê thời đại này có suy nghĩ cố chấp trời sinh đối với người thành phố.
Những thứ như bóng đèn trong thành phố, hệ thống cung cấp nước và hàng hóa lương thực, đều khiến cho bọn họ vô cùng ao ước.
Bà cụ Hứa trước khi chết còn nằm cả đêm trên sàn của căn nhà mà Hứa Vệ Đông thuê, nở nụ cười tràn đầy thỏa mãn trước khi nhắm mắt.
Hứa Dao không nghe mấy lời nhảm nhí của bọn họ, quay đầu lại bắt chuyện với Lưu Mai đang vác cái cuốc chuẩn bị đi ra ruộng.
Lưu Mai lo lắng nắm lấy cánh tay của Hứa Dao, nhẹ giọng dặn dò:
"Cha con là một người cứng nhắc, con đi cùng ông ấy đến thị trấn phải để ý nhiều hơn, cố gắng bảo vệ bản thân, đừng nghe người khác nói gì tin nấy. Nếu thực sự gặp phải chuyện gì… thì gọi cha con, ông ấy sẽ không để mặc con."
Hứa Dao liên tục gật đầu:
"Tối hôm qua trời mưa, Gia An đổ bệnh, mẹ có thời gian nhớ đi thăm nó. Nếu giữa trưa con chưa về nhà, mẹ cho nó thêm đôi đũa được không?"
"Con, con đây là…?" Lưu Mai giật mình.
Bà còn lo lắng sau khi con gái mình và phó xưởng trưởng thành đôi, cháu trai của mình phải làm sao bây giờ.
Dù gì con gái cũng không đối xử tốt với cháu ngoại, nếu có thể có được tương lai tốt hơn, con gái tuyệt đối sẽ buông bỏ cháu trai mà không chút áy náy.
Nhưng bây giờ nó lại biết quan tâm đến cháu trai?
Hứa Dao chớp mắt: "Trước đây con nghĩ sai rồi, đứa bé vô tội, nó không cần phải trả giá cho sai lầm của cha nó."
"Con hiểu rõ là tốt rồi, để mẹ trông Gia An." Lưu Mai cười mà ứa nước mắt.
Đứa bé Gia An này khiến người ta đau lòng cỡ nào chứ, cũng may là con gái bà đã nghĩ thông suốt, cuối cùng Gia An cũng khổ tận cam lai.
Còn việc phó xưởng trưởng nói rõ không thể dẫn theo đứa nhỏ gả đi, bà tuyệt đối không tin phó xưởng trưởng có thể ưng ý với con gái bà, coi như là đến thị trấn trải đời đi.
Trường trung học trong thị trấn có hai ngày nghỉ mỗi nửa tháng.
Bình thường Hứa Lan Hương ở trong ký túc xá của trường học.
Hôm nay là ngày cô ta đến trường, lúc trở về, cô ta ngồi xe đạp của Hứa Vệ Đông, bây giờ rời đi lại có thêm một Hứa Dao, chiếc xe đạp này không còn chỗ ngồi nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.