Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 13: Ông Bố Ruột Kỳ Lạ
Diêm Tiểu Ngũ
14/09/2023
Nghe thấy giọng điệu đầy phẫn nộ của Hứa Dao, mí mắt mỏng manh của Hứa Gia An chợt mở to lên.
Không hiểu sao cậu bé lại cảm thấy Hứa Dao đã thay đổi, mấy lời cô nói bây giờ đúng là nhảm nhí, vậy mà lại có kẻ ngốc tin tưởng chứ.
Hứa Lan Hương không cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Dao.
Cứ nghĩ rằng Hứa Dao vẫn dễ gạt như lúc trước nên không nghĩ nhiều, nên giọng điệu cô ta khi nói cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và khoe khoang.
"Tiền giấy trong người em đều là do bác cả cho đấy, chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi, chị họ phát đạt rồi thì hiếu thuận với bác cả là được."
Bác cả trong lời cô ta, Hứa Vệ Đông, chính là cha ruột của Hứa Dao và anh trai song sinh Hứa Cương.
Con người Hứa Vệ Đông có chút may mắn, hơn mười năm trước đã cứu được một cán bộ đến huyện kiểm tra.
Cán bộ kia để trả ơn đã sắp xếp cho ông ta một công việc ở nhà máy dệt trong thị trấn, hơn nữa còn là công nhân chính thức.
Theo lý thuyết, có một người cha là công nhân, hai mẹ con Hứa Dao không đến nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Nhưng Hứa Vệ Đông rất thần kì, không đón vợ mình lên huyện, cũng chẳng quan tâm đến con trai con gái ruột thịt, lại dùng tiền lương chu cấp nuôi dưỡng đứa cháu gái không cùng họ.
Hứa Dao chợt cảm thấy tiền và phiếu trong tay chẳng đáng giá nữa, chỉ buồn tủi thay cho nguyên thân.
Nghĩ đến tên phó xưởng trưởng háo sắc kia, ánh mắt của Hứa Dao tối sầm lại: "Phó xưởng trưởng kia là do cha chị giới thiệu sao?"
"Đúng vậy, bác cả nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Hứa Dao nở một nụ cười.
Dùng con gái ruột để nịnh bợ lãnh đạo, đấy không phải là cha ruột, mà là kẻ thù đúng không?
Biết đâu Hứa Vệ Đông không biết rõ nhân phẩm của phó xưởng trưởng kia, mà bị người ta lợi dụng thì sao?
Chỉ nhìn vào điều kiện, quả thật người kia cũng được xem là con rể vàng.
Hứa Dao quyết định gặp Hứa Vệ Đông, xem thử đối phương là kiểu người gì.
Hứa Dao quay đầu lại, phát hiện Hứa Gia An đang nhìn mình với ánh mắt thương hại, cô buồn cười xoa đầu nó.
Cô ném chìa khóa qua: "Về nhà phơi quần áo chăn đệm đi, đừng có chạy lung tung, biết chưa?"
Hứa Gia An không để ý đến cô, lạnh nhạt ôm chậu, mở cửa vào nhà.
Hứa Dao và Hứa Lan Hương cùng nhau đi về phía nhà cũ.
Nhà cũ có ông cụ Hứa, vợ Lưu Mai của con cả Hứa Vệ Đông và gia đình con thứ Hứa Hướng Bắc.
Anh trai song sinh Hứa Cương đang đi sửa đập nước ở bên ngoài, chưa rõ ngày về.
Hứa Dao chưa cưới đã có con bị đuổi ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên được cho phép quay về, hơn nữa còn được đón chào với khuôn mặt tươi cười.
Không hiểu sao cậu bé lại cảm thấy Hứa Dao đã thay đổi, mấy lời cô nói bây giờ đúng là nhảm nhí, vậy mà lại có kẻ ngốc tin tưởng chứ.
Hứa Lan Hương không cảm nhận được sự thay đổi của Hứa Dao.
Cứ nghĩ rằng Hứa Dao vẫn dễ gạt như lúc trước nên không nghĩ nhiều, nên giọng điệu cô ta khi nói cũng toát lên vẻ kiêu ngạo và khoe khoang.
"Tiền giấy trong người em đều là do bác cả cho đấy, chẳng qua là mượn hoa hiến Phật mà thôi, chị họ phát đạt rồi thì hiếu thuận với bác cả là được."
Bác cả trong lời cô ta, Hứa Vệ Đông, chính là cha ruột của Hứa Dao và anh trai song sinh Hứa Cương.
Con người Hứa Vệ Đông có chút may mắn, hơn mười năm trước đã cứu được một cán bộ đến huyện kiểm tra.
Cán bộ kia để trả ơn đã sắp xếp cho ông ta một công việc ở nhà máy dệt trong thị trấn, hơn nữa còn là công nhân chính thức.
Theo lý thuyết, có một người cha là công nhân, hai mẹ con Hứa Dao không đến nỗi nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả cơm cũng không có mà ăn.
Nhưng Hứa Vệ Đông rất thần kì, không đón vợ mình lên huyện, cũng chẳng quan tâm đến con trai con gái ruột thịt, lại dùng tiền lương chu cấp nuôi dưỡng đứa cháu gái không cùng họ.
Hứa Dao chợt cảm thấy tiền và phiếu trong tay chẳng đáng giá nữa, chỉ buồn tủi thay cho nguyên thân.
Nghĩ đến tên phó xưởng trưởng háo sắc kia, ánh mắt của Hứa Dao tối sầm lại: "Phó xưởng trưởng kia là do cha chị giới thiệu sao?"
"Đúng vậy, bác cả nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài."
Hứa Dao nở một nụ cười.
Dùng con gái ruột để nịnh bợ lãnh đạo, đấy không phải là cha ruột, mà là kẻ thù đúng không?
Biết đâu Hứa Vệ Đông không biết rõ nhân phẩm của phó xưởng trưởng kia, mà bị người ta lợi dụng thì sao?
Chỉ nhìn vào điều kiện, quả thật người kia cũng được xem là con rể vàng.
Hứa Dao quyết định gặp Hứa Vệ Đông, xem thử đối phương là kiểu người gì.
Hứa Dao quay đầu lại, phát hiện Hứa Gia An đang nhìn mình với ánh mắt thương hại, cô buồn cười xoa đầu nó.
Cô ném chìa khóa qua: "Về nhà phơi quần áo chăn đệm đi, đừng có chạy lung tung, biết chưa?"
Hứa Gia An không để ý đến cô, lạnh nhạt ôm chậu, mở cửa vào nhà.
Hứa Dao và Hứa Lan Hương cùng nhau đi về phía nhà cũ.
Nhà cũ có ông cụ Hứa, vợ Lưu Mai của con cả Hứa Vệ Đông và gia đình con thứ Hứa Hướng Bắc.
Anh trai song sinh Hứa Cương đang đi sửa đập nước ở bên ngoài, chưa rõ ngày về.
Hứa Dao chưa cưới đã có con bị đuổi ra khỏi nhà, đây là lần đầu tiên được cho phép quay về, hơn nữa còn được đón chào với khuôn mặt tươi cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.