Thập Niên 70: Con Trai Vai Ác Nhặt Ve Chai Nuôi Tôi
Chương 42: Tiền Thật Khó Kiếm
Diêm Tiểu Ngũ
18/09/2023
Sau khi rời khỏi đồn cảnh sát, Hứa Dao ngồi xe khách quay lại thị trấn.
Cô không đi thẳng về nhà, mà đi dọc theo con đường đất sang thôn bên cạnh.
Tối hôm qua trời đổ mưa to, hôm nay trời quang, đến chiều, mặt đường gần như đã khô ráo hẳn.
Bởi vì danh tiếng của cô ở thôn Hạ Hà không tốt cho nên không gom được trứng gà trứng vịt, cô đổi chỗ khác là được đúng không?
Sự thật chứng minh, cô quá ngây thơ rồi.
Người ở đại đội khác vừa thấy mặt cô đã cảnh giác xua tay nói không có gì để bán, mà rõ ràng cô thấy nhà đó có trứng trong chuồng gà.
Còn có một vài tên đàn ông đáng khinh thèm cô nhỏ dãi, muốn dùng mấy cái trứng gà để chui vào đống cỏ khô với cô.
Đi hết một vòng, Hứa Dao miệng đắng lưỡi khô, lòng bàn chân còn bị ma sát đến mức nổi mụn nước, lại chỉ lấy được năm quả trứng gà.
Cô chủ nhỏ ngồi trên tảng đá, tức muốn khóc.
Đúng là tiền khó kiếm cớt khó ăn, tiểu thuyết và phim truyền hình về thời đại này thật giả dối!
Lên núi là đào được vàng với đồ cổ, tùy tiện buôn bán trong chợ đêm cũng trở thành phú hộ dễ như trở bàn tay.
Còn về phần làm công, cô không có mối quan hệ nào, thậm chí còn chẳng thấy được thông báo tuyển người của người khác.
Chỉ khi thực sự trải nghiệm, mới biết được kiếm tiền khó khăn thế nào.
Hứa Dao từ bỏ việc buôn bán, cô vẫn nên thành thật tham gia kì thi đại học sang năm, chọn một đơn vị khá khẩm để dưỡng lão thôi.
Hứa Dao quay về thôn, đi trả lại số tiền còn thiếu cho vị bác sĩ đi chân trần kia trước.
Người nọ ngăn cô lại, hỏi Hứa Gia An có còn sốt không, bảo cô mua một viên thuốc xổ giun quả núi về cho Hứa Gia An ăn.
Hứa Dao biết thuốc tẩy giun quả núi, trước đây cô cũng từng ăn rồi, nên mua không chút do dự.
Hứa Gia An ăn thứ gì cũng không biết kiềm chế.
Lần trước Hứa Dao mua kẹo hoa quả, mỗi ngày chỉ cho nó ăn ba viên, hôm nay cho nó thêm một viên đường, chắc nó sẽ vui vẻ lắm.
Ai ngờ Hứa Dao vừa trở về nhà, cửa lớn bên ngoài đã khóa chặt.
Cô nhanh chóng cất trứng gà vào trong nhà, đến nhà cũ tìm Lưu Mai, cũng không thấy người.
Bởi vì xuất thân không tốt, mấy đứa trẻ xung quanh không muốn nhìn thấy Hứa Gia An, mà nó cũng không có bạn chơi cùng, nó có thể đi đâu được đây
Hứa Dao nhớ đến ánh mắt u ám của Hứa Gia An nhìn cô trước khi rời đi, trong lòng hốt hoảng.
Không phải nó đi lên huyện tìm cô, rồi bị kẻ buôn lậu bắt cóc đấy chứ?
Hứa Gia An có chút sức lực, nhưng vẫn thua xa đàn ông trưởng thành.
Cô không đi thẳng về nhà, mà đi dọc theo con đường đất sang thôn bên cạnh.
Tối hôm qua trời đổ mưa to, hôm nay trời quang, đến chiều, mặt đường gần như đã khô ráo hẳn.
Bởi vì danh tiếng của cô ở thôn Hạ Hà không tốt cho nên không gom được trứng gà trứng vịt, cô đổi chỗ khác là được đúng không?
Sự thật chứng minh, cô quá ngây thơ rồi.
Người ở đại đội khác vừa thấy mặt cô đã cảnh giác xua tay nói không có gì để bán, mà rõ ràng cô thấy nhà đó có trứng trong chuồng gà.
Còn có một vài tên đàn ông đáng khinh thèm cô nhỏ dãi, muốn dùng mấy cái trứng gà để chui vào đống cỏ khô với cô.
Đi hết một vòng, Hứa Dao miệng đắng lưỡi khô, lòng bàn chân còn bị ma sát đến mức nổi mụn nước, lại chỉ lấy được năm quả trứng gà.
Cô chủ nhỏ ngồi trên tảng đá, tức muốn khóc.
Đúng là tiền khó kiếm cớt khó ăn, tiểu thuyết và phim truyền hình về thời đại này thật giả dối!
Lên núi là đào được vàng với đồ cổ, tùy tiện buôn bán trong chợ đêm cũng trở thành phú hộ dễ như trở bàn tay.
Còn về phần làm công, cô không có mối quan hệ nào, thậm chí còn chẳng thấy được thông báo tuyển người của người khác.
Chỉ khi thực sự trải nghiệm, mới biết được kiếm tiền khó khăn thế nào.
Hứa Dao từ bỏ việc buôn bán, cô vẫn nên thành thật tham gia kì thi đại học sang năm, chọn một đơn vị khá khẩm để dưỡng lão thôi.
Hứa Dao quay về thôn, đi trả lại số tiền còn thiếu cho vị bác sĩ đi chân trần kia trước.
Người nọ ngăn cô lại, hỏi Hứa Gia An có còn sốt không, bảo cô mua một viên thuốc xổ giun quả núi về cho Hứa Gia An ăn.
Hứa Dao biết thuốc tẩy giun quả núi, trước đây cô cũng từng ăn rồi, nên mua không chút do dự.
Hứa Gia An ăn thứ gì cũng không biết kiềm chế.
Lần trước Hứa Dao mua kẹo hoa quả, mỗi ngày chỉ cho nó ăn ba viên, hôm nay cho nó thêm một viên đường, chắc nó sẽ vui vẻ lắm.
Ai ngờ Hứa Dao vừa trở về nhà, cửa lớn bên ngoài đã khóa chặt.
Cô nhanh chóng cất trứng gà vào trong nhà, đến nhà cũ tìm Lưu Mai, cũng không thấy người.
Bởi vì xuất thân không tốt, mấy đứa trẻ xung quanh không muốn nhìn thấy Hứa Gia An, mà nó cũng không có bạn chơi cùng, nó có thể đi đâu được đây
Hứa Dao nhớ đến ánh mắt u ám của Hứa Gia An nhìn cô trước khi rời đi, trong lòng hốt hoảng.
Không phải nó đi lên huyện tìm cô, rồi bị kẻ buôn lậu bắt cóc đấy chứ?
Hứa Gia An có chút sức lực, nhưng vẫn thua xa đàn ông trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.