Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Chương 26: Bạn Chơi Trông Nhà Giữ Sân 1
Nhất Thốn Mặc
26/02/2023
Lưu Hòa Xương nhìn ánh mắt trốn tránh của Tần Thải Vân, lại nhìn vẻ mặt ngại ngùng của hai vợ chồng Chu Hồng Hà một cái, vô cùng tức giận, giận đến mức muốn hối hận chuyện quyết định chuyện đính hôn với Tần Thải Vân vừa nãy.
Nhưng lý trí của ông ta nhắc nhở ông ta không thể hủy hôn.
Từ đầu ông ta bị ma xui quỷ khiến giữ lại Tần Thải Vân ở nhà mình một buổi tối hôm qua thì đã không còn đường lui rồi.
Trong lòng Lưu Hòa Xương cuồn cuộn, ông ta tức giận, cũng hối hận, Tần Thải Vân trẻ tuổi có chút sắc đẹp, nhưng đó cũng phải so với ai, vừa so sánh với Tần Thanh Man thì cô ta chính là vịt con xấu xí, bởi vì vịt con xấu xí mà mất thiên nga, ông ta hối hận xanh cả ruột.
Ánh mắt nhìn về phía cả nhà Tần Thải Vân cũng càng u ám hơn.
Bầu không khí kỳ dị lập tức khiến cho Chu Hồng Hà cảm nhận được Lưu Hòa Xương đã hối hận, nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.
Đêm hôm qua, con gái cả đêm không về, hôm nay trên bàn rượu Lưu Hòa Xương đồng ý công việc của con trai nhà mình cũng khiến cho bà ta không thể để cho Lưu Hòa Xương chiếm ưu thế.
Vì vậy Chu Hồng Hà cười giả tạo nhắc nhở Lưu Hòa Xương: “Cháu trai, sắc trời không còn sớm, về sớm một chút đi, trấn trên cách nhà chúng ta dù không tính là xa nhưng nếu gặp phải tuyết rơi thì đường sẽ khó đi.”
Gọi Lưu Hòa Xương còn lớn hơn mình một chút làm cháu trai, ở lợi ích trước mắt Chu Hồng Hà luôn có thể co có thể dãn được.
Đương nhiên Lưu Hòa Xương biết lời này của Chu Hồng Hà là ý gì, chịu đựng sự bất mãn, liếc nhìn hai vợ chồng Chu Hồng Hà và Tần Thải Vân không dám nhìn mình một cái thật sâu, ông ta dẫn bà mai lên xe rời đi.
Trên đường trở về trấn trên, sắc mặt của Lưu Hòa Xương vô cùng u ám.
Trong nháy mắt nhìn thấy mặt mũi của Tần Thanh Man, ông ta liền biết mình đã bị tính kế rồi, bị cả nhà Tần Thải Vân tính kế.
Làm chủ tịch của công hội nông trường, việc xấu xa và sóng gió gì ông ta chưa từng gặp qua, nhưng không ngờ ở tuổi này lại còn có ngày có mắt như mù, ông ta biết chủ động đưa đến cửa chắc chắn có vấn đề, không ngờ vấn đề lại lớn như vậy.
Sự bất lực, tức giận bị tính kế này ông ta chắc chắn không thể nuốt xuống như vậy được.
Đợi đó!
“Mẹ…con nên làm thế nào đây?” Tần Thải Vân dẫu sao cũng mới mười tám tuổi, lòng dạ cũng không sâu như thế, đối mặt với Lưu Hòa Xương sắc mặt u ám xa cách, cô ta đã hoảng sợ, cô ta sợ lợi ích đến tay sẽ chắp cánh bay đi.
“Bình thường không phải con rất thông minh sao, hôm nay sao ngu ngốc như vậy!”
Chu Hồng Hà nhìn Tần Thải Vân hoảng loạn, cuối cùng nhướng mày thở một hơi, đừng cho rằng bà ta là phụ nữ nông thôn không nhìn ra tâm tư của con gái, cô ta bò từ trong bụng bà ta ra ngoài, vểnh mông một cái bà ta liền biết muốn ị kiểu gì.
“Mẹ, con…”
Tần Thải Vân đã hối hận, vô cùng hối hận rồi.
Sao cô ta phải đi trêu chọc Tần Thanh Man, sao phải gây thêm phiền phức cho hôn nhân của mình.
Mùa đông lạnh, Tần Lỗi đứng ở ngoài cửa tiễn một đám khách đã cảm nhận được toàn thân sắp đông cứng rồi, ông ta dậm chân mạnh một cái, không kiên nhẫn nói: “Im miệng hết, có chuyện gì trở vào rồi nói.”
Đều nói tai vách mạch rừng, hôm nay Lưu Hòa Xương dẫn bà mai cao giọng đến cửa chắc chắn đã rơi vào mắt người có ý rồi, bọn họ không cần phải ở ngoài cửa để người ta hóng chuyện nữa.
“Còn không nhanh đi vào.”
Chu Hồng Hà dùng sức đập sau lưng Tần Thải Vân một cái, vẻ mặt chán ghét, con gái lớn rồi còn có tâm tư của mình, cũng dám tự tiện chủ trương mưu đoạt hôn nhân mặc kệ người làm mẹ này, thật sự có triển vọng rồi.
Tần Thải Vân bị Chu Hồng Hà đập một cái cũng khôi phục tinh thần, nhanh chóng cúi thấp đầu đi vào nhà.
Lúc này cô ta cũng không còn đắc ý như lúc khiêu khích Tần Thanh Man trước đó nữa, đầu cô ta đều đang suy nghĩ làm sao mới có thể để cho Lưu Hòa Xương cưới mình.
Cũng đã thành tình hình này rồi, cô ta cũng không có ý định buông tay Lưu Hòa Xương.
Nhưng lý trí của ông ta nhắc nhở ông ta không thể hủy hôn.
Từ đầu ông ta bị ma xui quỷ khiến giữ lại Tần Thải Vân ở nhà mình một buổi tối hôm qua thì đã không còn đường lui rồi.
Trong lòng Lưu Hòa Xương cuồn cuộn, ông ta tức giận, cũng hối hận, Tần Thải Vân trẻ tuổi có chút sắc đẹp, nhưng đó cũng phải so với ai, vừa so sánh với Tần Thanh Man thì cô ta chính là vịt con xấu xí, bởi vì vịt con xấu xí mà mất thiên nga, ông ta hối hận xanh cả ruột.
Ánh mắt nhìn về phía cả nhà Tần Thải Vân cũng càng u ám hơn.
Bầu không khí kỳ dị lập tức khiến cho Chu Hồng Hà cảm nhận được Lưu Hòa Xương đã hối hận, nhưng hiện tại hối hận đã muộn rồi.
Đêm hôm qua, con gái cả đêm không về, hôm nay trên bàn rượu Lưu Hòa Xương đồng ý công việc của con trai nhà mình cũng khiến cho bà ta không thể để cho Lưu Hòa Xương chiếm ưu thế.
Vì vậy Chu Hồng Hà cười giả tạo nhắc nhở Lưu Hòa Xương: “Cháu trai, sắc trời không còn sớm, về sớm một chút đi, trấn trên cách nhà chúng ta dù không tính là xa nhưng nếu gặp phải tuyết rơi thì đường sẽ khó đi.”
Gọi Lưu Hòa Xương còn lớn hơn mình một chút làm cháu trai, ở lợi ích trước mắt Chu Hồng Hà luôn có thể co có thể dãn được.
Đương nhiên Lưu Hòa Xương biết lời này của Chu Hồng Hà là ý gì, chịu đựng sự bất mãn, liếc nhìn hai vợ chồng Chu Hồng Hà và Tần Thải Vân không dám nhìn mình một cái thật sâu, ông ta dẫn bà mai lên xe rời đi.
Trên đường trở về trấn trên, sắc mặt của Lưu Hòa Xương vô cùng u ám.
Trong nháy mắt nhìn thấy mặt mũi của Tần Thanh Man, ông ta liền biết mình đã bị tính kế rồi, bị cả nhà Tần Thải Vân tính kế.
Làm chủ tịch của công hội nông trường, việc xấu xa và sóng gió gì ông ta chưa từng gặp qua, nhưng không ngờ ở tuổi này lại còn có ngày có mắt như mù, ông ta biết chủ động đưa đến cửa chắc chắn có vấn đề, không ngờ vấn đề lại lớn như vậy.
Sự bất lực, tức giận bị tính kế này ông ta chắc chắn không thể nuốt xuống như vậy được.
Đợi đó!
“Mẹ…con nên làm thế nào đây?” Tần Thải Vân dẫu sao cũng mới mười tám tuổi, lòng dạ cũng không sâu như thế, đối mặt với Lưu Hòa Xương sắc mặt u ám xa cách, cô ta đã hoảng sợ, cô ta sợ lợi ích đến tay sẽ chắp cánh bay đi.
“Bình thường không phải con rất thông minh sao, hôm nay sao ngu ngốc như vậy!”
Chu Hồng Hà nhìn Tần Thải Vân hoảng loạn, cuối cùng nhướng mày thở một hơi, đừng cho rằng bà ta là phụ nữ nông thôn không nhìn ra tâm tư của con gái, cô ta bò từ trong bụng bà ta ra ngoài, vểnh mông một cái bà ta liền biết muốn ị kiểu gì.
“Mẹ, con…”
Tần Thải Vân đã hối hận, vô cùng hối hận rồi.
Sao cô ta phải đi trêu chọc Tần Thanh Man, sao phải gây thêm phiền phức cho hôn nhân của mình.
Mùa đông lạnh, Tần Lỗi đứng ở ngoài cửa tiễn một đám khách đã cảm nhận được toàn thân sắp đông cứng rồi, ông ta dậm chân mạnh một cái, không kiên nhẫn nói: “Im miệng hết, có chuyện gì trở vào rồi nói.”
Đều nói tai vách mạch rừng, hôm nay Lưu Hòa Xương dẫn bà mai cao giọng đến cửa chắc chắn đã rơi vào mắt người có ý rồi, bọn họ không cần phải ở ngoài cửa để người ta hóng chuyện nữa.
“Còn không nhanh đi vào.”
Chu Hồng Hà dùng sức đập sau lưng Tần Thải Vân một cái, vẻ mặt chán ghét, con gái lớn rồi còn có tâm tư của mình, cũng dám tự tiện chủ trương mưu đoạt hôn nhân mặc kệ người làm mẹ này, thật sự có triển vọng rồi.
Tần Thải Vân bị Chu Hồng Hà đập một cái cũng khôi phục tinh thần, nhanh chóng cúi thấp đầu đi vào nhà.
Lúc này cô ta cũng không còn đắc ý như lúc khiêu khích Tần Thanh Man trước đó nữa, đầu cô ta đều đang suy nghĩ làm sao mới có thể để cho Lưu Hòa Xương cưới mình.
Cũng đã thành tình hình này rồi, cô ta cũng không có ý định buông tay Lưu Hòa Xương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.