Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Chương 41: Cuộc Gặp Lãng Mạn Đẫm Máu 2
Nhất Thốn Mặc
05/03/2023
Vốn lợn rừng bị thương đã vô cùng cáu giận, nó mặc kệ chẳng cần biết mấy người Tân Hương có chọc nó hay không, cứ thể mà tông thẳng qua.
Theo sau vài tiếng kêu thảm thiết vang lên là Tần Hương cùng với hai chị dâu nhà mẹ đẻ bị lợn rừng đâm ngã xuống đất.
May mà mục tiêu của lợn rừng là Tần Thanh Man, đâm phải mấy người Tần Hương chỉ là tiện đường thôi nên lực đâm không mạnh lắm.
Nhưng như thế cũng đủ để khiến cho Tần Hương với hai chị dâu đau đến mức mặt trắng bệch đi, nằm trên nền tuyết không ngừng kêu gào thảm thiết. Điều này làm cho đám người Trịnh Quế Hoa vội vàng chạy tới biến sắc, sau đó trơ mắt nhìn bóng con lợn rừng cực to đuổi theo phía sau Tần Thanh Man dần biến mất.
“Lợn… Lợn rừng, chủ nhiệm, làm sao bây giờ?”
Chân tay thím A Vân run rẩy nhìn Trịnh Quế Hoa, trong mắt đều là sự sợ hãi.
Quá kinh khủng rồi, con lợn rừng kia to như vậy, bọn họ còn không dám bước lên trước một bước chứ nói gì tới chuyện cứu Tần Thanh Man.
Những thôn dân khác nghe thấy động tĩnh chạy tới xem cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ toát hết cả mồ hôi hột.
Bọn họ không ngờ tới việc có thể gặp được một con lợn rừng to như vậy trong khu rừng này. Dưới tình huống không có súng trong tay, bọn họ thật sự không dám trêu chọc con lợn rừng này.
“Chủ nhiệm, nếu không thì gọi mấy người bí thư về đi, bọn họ có súng.” Trương Hồng Mai là người lớn tuổi nhất trong số những phụ nữ trung niên lên núi, gần sáu mươi, kinh nghiệm phong phú, biết gặp tình huống thế này nhất định phải gọi trợ giúp từ bên ngoài.
Trịnh Quế Hoa chủ nhiệm hội phụ nữ nhăn mặt lại, “Bí thư bọn họ đã đi hơn một tiếng rồi, tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi nữa, không có cách nào để báo tin được. Như vậy đi, mọi người mau đi nhìn xem vết thương của mấy người bị lợn rừng đâm phải sao rồi, tôi huýt còi thông bảo cho mọi người tập hợp, về đồn trước đã.”
“Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Vì không còn bóng dáng của lợn rừng nên mấy người Trương Hồng Mai cũng không còn quá sợ nữa, chạy nhanh đến chỗ mấy người bị thương do lợn rừng đâm phải.
Còn về Tần Thanh Man bị lợn rừng đuổi theo, bọn họ thật sự có lòng mà không có sức, chỉ hy vọng Tần Thanh Man có thể thoát được sự truy đuổi của lợn rừng dựa vào ván trượt tuyết, nếu không thì có thể thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Trịnh Quế Hoa cau mày huýt còi tập hợp khẩn cấp.
Trong rừng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp chính là mệnh lệnh tuyệt đối, không cần biết các thôn dân đang làm gì, nghe thấy tiếng còi thì đều phải tập hợp lại.
Tiếng còi trong trẻo truyền đi rất xa, không chỉ kinh động đến những thôn dân đang đào hốc cây trong rừng mà còn thu hút sự chú ý của Vệ Lăng.
Tuy tiếng còi chói tai này không phải là tiếng còi trong quân đội, nhưng sự căng thẳng vội vã của người thổi truyền đến trong tiếng còi đã làm cho Vệ Lăng nhận ra được chỗ bất thường, đánh dây cương trong tay, anh thúc con ngựa dưới người chạy đến nơi phát ra tiếng còi.
Bầu trời quang đãng vốn không có gió, nhưng Tần Thanh Man cố gắng đẩy cây gậy trượt tuyết trong tay nên cô cảm nhận được gió.
Rất lạnh.
Cổ với tai không được quấn khăn, lại còn phi nhanh như vậy trong rừng nên vô cùng lạnh.
Thậm chí còn có thể sẽ bị thương do giá rét.
Nhưng so với tính mạng, Tần Thanh Man bất chấp hết những thứ này.
Cô dùng sức đẩy cây gậy trượt tuyết, muốn mau chóng rời xa con lợn rừng kia. Chỉ cần cô kiên trì chạy trốn, cuối cùng lợn rừng không đuổi kịp sẽ bỏ đi.
Với niềm tin này, Tần Thanh Man lại càng không ngừng đẩy cây gậy trượt tuyết.
Vệ Lặng vội vàng phóng ngựa, còn chưa đến nơi truyền đến tiếng còi đã nhìn thấy bóng Tần Thanh Man từ xa, đằng sau cô gái chính là một con lợn rừng đuổi theo sát không chịu bỏ qua. Đuổi theo một đường như vậy đã khơi dậy bản tính hung ác trong con lợn rừng đến mức cao nhất.
Theo sau vài tiếng kêu thảm thiết vang lên là Tần Hương cùng với hai chị dâu nhà mẹ đẻ bị lợn rừng đâm ngã xuống đất.
May mà mục tiêu của lợn rừng là Tần Thanh Man, đâm phải mấy người Tần Hương chỉ là tiện đường thôi nên lực đâm không mạnh lắm.
Nhưng như thế cũng đủ để khiến cho Tần Hương với hai chị dâu đau đến mức mặt trắng bệch đi, nằm trên nền tuyết không ngừng kêu gào thảm thiết. Điều này làm cho đám người Trịnh Quế Hoa vội vàng chạy tới biến sắc, sau đó trơ mắt nhìn bóng con lợn rừng cực to đuổi theo phía sau Tần Thanh Man dần biến mất.
“Lợn… Lợn rừng, chủ nhiệm, làm sao bây giờ?”
Chân tay thím A Vân run rẩy nhìn Trịnh Quế Hoa, trong mắt đều là sự sợ hãi.
Quá kinh khủng rồi, con lợn rừng kia to như vậy, bọn họ còn không dám bước lên trước một bước chứ nói gì tới chuyện cứu Tần Thanh Man.
Những thôn dân khác nghe thấy động tĩnh chạy tới xem cũng bị cảnh tượng trước mặt dọa cho sợ toát hết cả mồ hôi hột.
Bọn họ không ngờ tới việc có thể gặp được một con lợn rừng to như vậy trong khu rừng này. Dưới tình huống không có súng trong tay, bọn họ thật sự không dám trêu chọc con lợn rừng này.
“Chủ nhiệm, nếu không thì gọi mấy người bí thư về đi, bọn họ có súng.” Trương Hồng Mai là người lớn tuổi nhất trong số những phụ nữ trung niên lên núi, gần sáu mươi, kinh nghiệm phong phú, biết gặp tình huống thế này nhất định phải gọi trợ giúp từ bên ngoài.
Trịnh Quế Hoa chủ nhiệm hội phụ nữ nhăn mặt lại, “Bí thư bọn họ đã đi hơn một tiếng rồi, tôi cũng không biết bây giờ bọn họ đã đi đến đâu rồi nữa, không có cách nào để báo tin được. Như vậy đi, mọi người mau đi nhìn xem vết thương của mấy người bị lợn rừng đâm phải sao rồi, tôi huýt còi thông bảo cho mọi người tập hợp, về đồn trước đã.”
“Đi, chúng ta đi nhìn xem.”
Vì không còn bóng dáng của lợn rừng nên mấy người Trương Hồng Mai cũng không còn quá sợ nữa, chạy nhanh đến chỗ mấy người bị thương do lợn rừng đâm phải.
Còn về Tần Thanh Man bị lợn rừng đuổi theo, bọn họ thật sự có lòng mà không có sức, chỉ hy vọng Tần Thanh Man có thể thoát được sự truy đuổi của lợn rừng dựa vào ván trượt tuyết, nếu không thì có thể thật sự sẽ xảy ra tai nạn chết người.
Trịnh Quế Hoa cau mày huýt còi tập hợp khẩn cấp.
Trong rừng, tiếng còi tập hợp khẩn cấp chính là mệnh lệnh tuyệt đối, không cần biết các thôn dân đang làm gì, nghe thấy tiếng còi thì đều phải tập hợp lại.
Tiếng còi trong trẻo truyền đi rất xa, không chỉ kinh động đến những thôn dân đang đào hốc cây trong rừng mà còn thu hút sự chú ý của Vệ Lăng.
Tuy tiếng còi chói tai này không phải là tiếng còi trong quân đội, nhưng sự căng thẳng vội vã của người thổi truyền đến trong tiếng còi đã làm cho Vệ Lăng nhận ra được chỗ bất thường, đánh dây cương trong tay, anh thúc con ngựa dưới người chạy đến nơi phát ra tiếng còi.
Bầu trời quang đãng vốn không có gió, nhưng Tần Thanh Man cố gắng đẩy cây gậy trượt tuyết trong tay nên cô cảm nhận được gió.
Rất lạnh.
Cổ với tai không được quấn khăn, lại còn phi nhanh như vậy trong rừng nên vô cùng lạnh.
Thậm chí còn có thể sẽ bị thương do giá rét.
Nhưng so với tính mạng, Tần Thanh Man bất chấp hết những thứ này.
Cô dùng sức đẩy cây gậy trượt tuyết, muốn mau chóng rời xa con lợn rừng kia. Chỉ cần cô kiên trì chạy trốn, cuối cùng lợn rừng không đuổi kịp sẽ bỏ đi.
Với niềm tin này, Tần Thanh Man lại càng không ngừng đẩy cây gậy trượt tuyết.
Vệ Lặng vội vàng phóng ngựa, còn chưa đến nơi truyền đến tiếng còi đã nhìn thấy bóng Tần Thanh Man từ xa, đằng sau cô gái chính là một con lợn rừng đuổi theo sát không chịu bỏ qua. Đuổi theo một đường như vậy đã khơi dậy bản tính hung ác trong con lợn rừng đến mức cao nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.