Thập Niên 70: Cùng Trượng Phu Tướng Quân Xuyên Tới Nuôi Con Ở Biên Cương
Chương 31: Khuyên Bảo 3
Nhất Thốn Mặc
27/02/2023
Đương nhiên Tần Thanh Man biết ngỗng có thể dùng tuyết xử lý cho mình, nhưng hai con ngỗng này vừa đến nhà bọn họ, không quen bọn họ chút nào, cô cũng không dám thả ngỗng ra ngoài, thả ra không bắt về được vậy thì lãng phí hai phiếu vải rồi.
“Nuôi mấy hôm trước, đợi sau khi bọn chúng quen thuộc với chúng ta rồi thì thả vào sân lặn một vòng.”
“Được thôi.” Sở Sở hết cách.
Đối mặt với hai con ngỗng lớn ở bên ngoài, Tần Thanh Man đưa tay qua vô cùng cẩn thận, đồng thời liếc nhìn dây thừng cột trên chân ngỗng, hai con ngỗng bị trói chân mới là tiền đề để lúc này cô dám lau chùi cho bọn chúng.
Hai con ngỗng này của thím A Vân không hổ là ngỗng lớn nổi tiếng hung dữ bên ngoài, bọn chúng không chỉ dữ, cũng nhạy bén, đồng thời còn cảnh giác.
Tay của Tần Thanh Man vừa tiến đến gần, hai con ngỗng vốn đang rũ đầu xuống nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trong mắt đều là sự cảnh giác và hung dữ.
Đối mặt với phía ngỗng lớn có tính người này, tay của Tần Thanh Man dừng lại giữa không trung.
“Ăn… ăn thức ăn đi.” Thấy Tần Thanh Man và hai con ngỗng lớn giằng co, Sở Sở căng thẳng dùng kìm gắp than đẩy củ cải đã cắt thành sợi đến bên miệng hai con ngỗng lớn một cái, lo lắng bị mổ, sau khi đẩy xong nhanh chóng rút tay trở về.
Tầm nhìn của Tần Thanh Man vẫn luôn dừng lại trên người hai con ngỗng, thấy bọn chúng cũng không mổ Sở Sở mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không ngờ vừa nãy Sở Sở sẽ ra tay trước.
Đừng thấy kìm gắp than có độ dài nhất định, nhưng cái cổ dài đẹp đẽ đó của con ngỗng, tốc độ nhanh như chớp đó, chắc chắn không có ai có thể đến gần bọn chúng trong phạm vi ba thước, không mổ Sở Sở cũng đã nói rõ hai con ngỗng này không căm thù bọn họ.
“Sở Sở, em ngồi xa một chút, đừng lộn xộn nữa.” Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở.
Cô muốn lau người cho ngỗng, đây là một việc vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận con ngỗng vừa nãy mới chịu kinh sợ.
“Vâng.”
Sở Sở nghe lời, đứng lên ngồi xa một chút.
Xa một chút này cũng chỉ xa hơn chỗ vừa nãy nửa mét, mà vị trí này đã là giới hạn nhẫn nại của cậu rồi.
Tần Thanh Man biết Sở Sở lo lắng cho mình, cũng không đuổi người nữa, mà cái tay dừng lại ở không trung chậm rãi đưa về phía ngỗng lớn lần nữa.
Hai con ngỗng bởi vì động tác này của Tần Thanh Man lại cảnh giác lần nữa.
Đôi mắt giống hạt đậu đen gắt gao nhìn chằm chằm tay của Tần Thanh Man, nếu Tần Thanh Man dám tiến lại gần bọn chúng hơn nữa thì giống như đang công kích vậy.
Nếu không phải vì để lấy được sự tín nhiệm của hai con ngỗng, thực ra Tần Thanh Man có thể nhanh chóng nhấc cánh khống chế con ngỗng, dù sao hai chân ngỗng đều bị trói chặt, coi như giãy dụa cũng khó mà tránh thoát được sự khống chế.
Nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ tăng thêm cảm giác sợ hãi của con ngỗng, rất khó được đối phương tín nhiệm.
Lau người cho ngỗng là quyết định sau ba lần cân nhắc của Tần Thanh Man, vệ sinh là một mặt, mặt khác cũng là lợi dụng ân tình của ân nhân cứu mạng làm giảm bớt sự đề phòng của hai con ngỗng, để bọn chúng nhanh chóng nhận chủ.
Ngỗng chỉ có nhận chủ mới có thể trông nhà coi sân, mới trung thành.
Cái tay trắng nõn thon dài lại chậm rãi tiến đến gần con ngỗng lớn lần nữa, mặc kệ là Tần Thanh Man hay Sở Sở cũng đều nín thở, hai người không chớp mắt nhìn mắt của ngỗng lớn, trái tim đập bịch bịch.
Hai con ngỗng đối diện với cái tay đang đến gần vô cùng cảnh giác, ánh mắt dần vô cùng ác liệt.
Bình thường mà nói, những lúc thế này Tần Thanh Man nên từ bỏ, nhưng tận sâu trong lòng cô luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đó chính là hai con ngỗng này sẽ thật sự không làm hại mình.
Có loại cảm giác này, cái tay cô đưa qua không dừng lại.
Thuận theo cái tay này càng ngày càng gần, hai con ngỗng đột nhiên đứng lên, cái cổ cong dài mổ về phía cái tay gây sự kia…
“Nuôi mấy hôm trước, đợi sau khi bọn chúng quen thuộc với chúng ta rồi thì thả vào sân lặn một vòng.”
“Được thôi.” Sở Sở hết cách.
Đối mặt với hai con ngỗng lớn ở bên ngoài, Tần Thanh Man đưa tay qua vô cùng cẩn thận, đồng thời liếc nhìn dây thừng cột trên chân ngỗng, hai con ngỗng bị trói chân mới là tiền đề để lúc này cô dám lau chùi cho bọn chúng.
Hai con ngỗng này của thím A Vân không hổ là ngỗng lớn nổi tiếng hung dữ bên ngoài, bọn chúng không chỉ dữ, cũng nhạy bén, đồng thời còn cảnh giác.
Tay của Tần Thanh Man vừa tiến đến gần, hai con ngỗng vốn đang rũ đầu xuống nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Thanh Man.
Trong mắt đều là sự cảnh giác và hung dữ.
Đối mặt với phía ngỗng lớn có tính người này, tay của Tần Thanh Man dừng lại giữa không trung.
“Ăn… ăn thức ăn đi.” Thấy Tần Thanh Man và hai con ngỗng lớn giằng co, Sở Sở căng thẳng dùng kìm gắp than đẩy củ cải đã cắt thành sợi đến bên miệng hai con ngỗng lớn một cái, lo lắng bị mổ, sau khi đẩy xong nhanh chóng rút tay trở về.
Tầm nhìn của Tần Thanh Man vẫn luôn dừng lại trên người hai con ngỗng, thấy bọn chúng cũng không mổ Sở Sở mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô không ngờ vừa nãy Sở Sở sẽ ra tay trước.
Đừng thấy kìm gắp than có độ dài nhất định, nhưng cái cổ dài đẹp đẽ đó của con ngỗng, tốc độ nhanh như chớp đó, chắc chắn không có ai có thể đến gần bọn chúng trong phạm vi ba thước, không mổ Sở Sở cũng đã nói rõ hai con ngỗng này không căm thù bọn họ.
“Sở Sở, em ngồi xa một chút, đừng lộn xộn nữa.” Tần Thanh Man dặn dò Sở Sở.
Cô muốn lau người cho ngỗng, đây là một việc vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể chọc giận con ngỗng vừa nãy mới chịu kinh sợ.
“Vâng.”
Sở Sở nghe lời, đứng lên ngồi xa một chút.
Xa một chút này cũng chỉ xa hơn chỗ vừa nãy nửa mét, mà vị trí này đã là giới hạn nhẫn nại của cậu rồi.
Tần Thanh Man biết Sở Sở lo lắng cho mình, cũng không đuổi người nữa, mà cái tay dừng lại ở không trung chậm rãi đưa về phía ngỗng lớn lần nữa.
Hai con ngỗng bởi vì động tác này của Tần Thanh Man lại cảnh giác lần nữa.
Đôi mắt giống hạt đậu đen gắt gao nhìn chằm chằm tay của Tần Thanh Man, nếu Tần Thanh Man dám tiến lại gần bọn chúng hơn nữa thì giống như đang công kích vậy.
Nếu không phải vì để lấy được sự tín nhiệm của hai con ngỗng, thực ra Tần Thanh Man có thể nhanh chóng nhấc cánh khống chế con ngỗng, dù sao hai chân ngỗng đều bị trói chặt, coi như giãy dụa cũng khó mà tránh thoát được sự khống chế.
Nhưng làm như vậy chắc chắn sẽ tăng thêm cảm giác sợ hãi của con ngỗng, rất khó được đối phương tín nhiệm.
Lau người cho ngỗng là quyết định sau ba lần cân nhắc của Tần Thanh Man, vệ sinh là một mặt, mặt khác cũng là lợi dụng ân tình của ân nhân cứu mạng làm giảm bớt sự đề phòng của hai con ngỗng, để bọn chúng nhanh chóng nhận chủ.
Ngỗng chỉ có nhận chủ mới có thể trông nhà coi sân, mới trung thành.
Cái tay trắng nõn thon dài lại chậm rãi tiến đến gần con ngỗng lớn lần nữa, mặc kệ là Tần Thanh Man hay Sở Sở cũng đều nín thở, hai người không chớp mắt nhìn mắt của ngỗng lớn, trái tim đập bịch bịch.
Hai con ngỗng đối diện với cái tay đang đến gần vô cùng cảnh giác, ánh mắt dần vô cùng ác liệt.
Bình thường mà nói, những lúc thế này Tần Thanh Man nên từ bỏ, nhưng tận sâu trong lòng cô luôn có một loại cảm giác rất kỳ lạ, đó chính là hai con ngỗng này sẽ thật sự không làm hại mình.
Có loại cảm giác này, cái tay cô đưa qua không dừng lại.
Thuận theo cái tay này càng ngày càng gần, hai con ngỗng đột nhiên đứng lên, cái cổ cong dài mổ về phía cái tay gây sự kia…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.