Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 16:
Phúc Hồng Trang
07/06/2024
Tiểu Tương Bao nước mắt lưng tròng lắc đầu, "Không đói bụng. Cô nhỏ, không thể, chết.”
Có thể thấy được cũng đã dọa đứa nhỏ, Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, trán để ở trên trán Tiểu Tương Bao, "Tiểu Tương Bao, lúc trước không phải cô đã nói với cháu sao? Cô đây là đang chơi trò chơi, cô diễn bệnh nhân, Tiểu Tương Bao chăm sóc cô. Chờ chút, cô mua kem kem cho cháu ăn.”
Lưu Vân cũng đau lòng con trai, nhưng lúc này nói gì cũng không thể đi ra ngoài, cô ấy nói: "Đứa nhỏ đói một lát cũng không có gì đáng ngại.”
Khương Mật không nỡ, cô kéo cánh tay Lưu Vân mềm mại nói: "Chị dâu hai, em cũng đói đến hốt hoảng, em cam đoan, em khẳng định không làm chuyện ngu ngốc. Em còn muốn xuống nông thôn tích góp vật tư, nghe nói trên núi Bắc tỉnh có rất nhiều món ăn dân dã, đến lúc đó, em lấy được món ăn dân dã, đều gửi về cho mọi người, để mọi người đỡ thèm.”
Lưu Vân mặc kệ, "Mẹ chúng ta sẽ về sớm thôi.”
Lúc này, Trương Vân Anh và Bành Dương lại trở về, cầm một túi bánh bích quy, "Để đứa nhỏ lót đệm trước, đứa nhỏ chắc đã đói bụng.”
Khương Mật rất cảm động, hai vị đồng chí này thiện lương lại tri kỷ, "Thứ này quá quý giá.”
Bánh quy là thứ tốt.
Trương Vân Anh nhét bánh bích quy vào trong ngực Tiểu Tương Bao, "Đói lắm rồi nhỉ, mau ăn đi.”
Lưu Vân muốn nhét tiền vào tay Trương Vân Anh, Trương Vân Anh từ chối, cùng Bành Dương rời đi, Lưu Vân cũng không dám đuổi theo. Khương Mật mở bánh bích quy ra cho Tiểu Tương Bao ăn, cô cũng lấy một miếng bánh bích quy ăn.
Đây là lần đầu tiên Khương Mật ăn bánh bích quy của niên đại này.
Bánh bích quy là bột mì trộn với trứng gà và đường nướng lên, giòn giòn thơm ngào ngạt, cô lại đói thảm, lúc này cảm thấy, bánh bích quy thật sự là mỹ vị nhân gian.
Lưu Vân nhìn một lớn một nhỏ ăn bánh bích quy, mở túi da trâu cho hai người uống.
“Em đó, lần này, hù chết chúng ta rồi.”
Khương Mật lấy một chiếc bánh bích quy đút cho Lưu Vân, "Chị dâu, nếm thử đi.”
Lưu Vân ăn bánh bích quy, cũng thôi nói.
Mẹ Khương rất nhanh đã trở lại, cũng không đề cập tới bồi thường của Vệ gia, ngồi ở bên giường nhìn Khương Mật yên lặng rơi lệ.
Khương Mật đặt bánh bích quy xuống, đưa tay kéo tay mẹ Khương.
Mẹ Khương vỗ tay cô, "Con còn nhớ mẹ là mẹ sao? Lúc con muốn nhảy lầu, có nghĩ tới mẹ không?”
Khương Mật lần nữa đưa tay nắm tay mẹ Khương, lại bị mẹ Khương vỗ một cái, cô không nỡ để mẹ Khương lo lắng như thế, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, con mới luyến tiếc chết, bên cửa sổ có người.”
Mẹ Khương nhìn cô: "Thật sao?”
Khương Mật đặt bàn tay nhỏ bé trước mặt mẹ Khương, "Mẹ, tay con đỏ rồi.”
Tiểu Tương Bao lại gần, vểnh cái miệng nhỏ nhắn thổi vào mu bàn tay Khương Mật.
"Đáng đời. Lần sau còn như vậy, mẹ dùng gậy nhóm lửa đánh." Mẹ Khương không hỏi nhiều, bà đánh giá Khương Mật từ trên xuống dưới, cầm tay cô: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Mật: "Đói quá, muốn ăn bánh bao thịt.”
Mẹ Khương chỉ sợ Khương Mật một lòng tìm chết, nghe cô kêu đói, còn muốn ăn bánh bao thịt, rốt cuộc là yên tâm hơn chút, bà nói: "Anh hai con đi mua cơm cho con. Mật Mật, trước kia để con bị bắt nạt, là mẹ không bảo vệ tốt cho con." Bà vuốt tóc Khương Mật, trong lòng chua xót.
Cho dù Khương Mật không tìm chết, vậy cũng thật sự là bị ép buộc không có cách nào.
Khương Mật nhu thuận để bà thuận lông, "Mẹ, sau này con sẽ không bị ai bắt nạt. Hôm nay con không bị bắt nạt, không bị uất ức. Mấy người bọn họ mắng con, con cũng mắng trở về, làm bọn họ tức giận đến phát điên lên. Nếu không Vệ Vinh Nghiệp ra tay, con và Tiểu Tương Bao lúc này đang ở nhà ăn bánh bao thịt rồi.”
Có thể thấy được cũng đã dọa đứa nhỏ, Khương Mật ôm Tiểu Tương Bao, trán để ở trên trán Tiểu Tương Bao, "Tiểu Tương Bao, lúc trước không phải cô đã nói với cháu sao? Cô đây là đang chơi trò chơi, cô diễn bệnh nhân, Tiểu Tương Bao chăm sóc cô. Chờ chút, cô mua kem kem cho cháu ăn.”
Lưu Vân cũng đau lòng con trai, nhưng lúc này nói gì cũng không thể đi ra ngoài, cô ấy nói: "Đứa nhỏ đói một lát cũng không có gì đáng ngại.”
Khương Mật không nỡ, cô kéo cánh tay Lưu Vân mềm mại nói: "Chị dâu hai, em cũng đói đến hốt hoảng, em cam đoan, em khẳng định không làm chuyện ngu ngốc. Em còn muốn xuống nông thôn tích góp vật tư, nghe nói trên núi Bắc tỉnh có rất nhiều món ăn dân dã, đến lúc đó, em lấy được món ăn dân dã, đều gửi về cho mọi người, để mọi người đỡ thèm.”
Lưu Vân mặc kệ, "Mẹ chúng ta sẽ về sớm thôi.”
Lúc này, Trương Vân Anh và Bành Dương lại trở về, cầm một túi bánh bích quy, "Để đứa nhỏ lót đệm trước, đứa nhỏ chắc đã đói bụng.”
Khương Mật rất cảm động, hai vị đồng chí này thiện lương lại tri kỷ, "Thứ này quá quý giá.”
Bánh quy là thứ tốt.
Trương Vân Anh nhét bánh bích quy vào trong ngực Tiểu Tương Bao, "Đói lắm rồi nhỉ, mau ăn đi.”
Lưu Vân muốn nhét tiền vào tay Trương Vân Anh, Trương Vân Anh từ chối, cùng Bành Dương rời đi, Lưu Vân cũng không dám đuổi theo. Khương Mật mở bánh bích quy ra cho Tiểu Tương Bao ăn, cô cũng lấy một miếng bánh bích quy ăn.
Đây là lần đầu tiên Khương Mật ăn bánh bích quy của niên đại này.
Bánh bích quy là bột mì trộn với trứng gà và đường nướng lên, giòn giòn thơm ngào ngạt, cô lại đói thảm, lúc này cảm thấy, bánh bích quy thật sự là mỹ vị nhân gian.
Lưu Vân nhìn một lớn một nhỏ ăn bánh bích quy, mở túi da trâu cho hai người uống.
“Em đó, lần này, hù chết chúng ta rồi.”
Khương Mật lấy một chiếc bánh bích quy đút cho Lưu Vân, "Chị dâu, nếm thử đi.”
Lưu Vân ăn bánh bích quy, cũng thôi nói.
Mẹ Khương rất nhanh đã trở lại, cũng không đề cập tới bồi thường của Vệ gia, ngồi ở bên giường nhìn Khương Mật yên lặng rơi lệ.
Khương Mật đặt bánh bích quy xuống, đưa tay kéo tay mẹ Khương.
Mẹ Khương vỗ tay cô, "Con còn nhớ mẹ là mẹ sao? Lúc con muốn nhảy lầu, có nghĩ tới mẹ không?”
Khương Mật lần nữa đưa tay nắm tay mẹ Khương, lại bị mẹ Khương vỗ một cái, cô không nỡ để mẹ Khương lo lắng như thế, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, con mới luyến tiếc chết, bên cửa sổ có người.”
Mẹ Khương nhìn cô: "Thật sao?”
Khương Mật đặt bàn tay nhỏ bé trước mặt mẹ Khương, "Mẹ, tay con đỏ rồi.”
Tiểu Tương Bao lại gần, vểnh cái miệng nhỏ nhắn thổi vào mu bàn tay Khương Mật.
"Đáng đời. Lần sau còn như vậy, mẹ dùng gậy nhóm lửa đánh." Mẹ Khương không hỏi nhiều, bà đánh giá Khương Mật từ trên xuống dưới, cầm tay cô: "Có chỗ nào không thoải mái không?"
Khương Mật: "Đói quá, muốn ăn bánh bao thịt.”
Mẹ Khương chỉ sợ Khương Mật một lòng tìm chết, nghe cô kêu đói, còn muốn ăn bánh bao thịt, rốt cuộc là yên tâm hơn chút, bà nói: "Anh hai con đi mua cơm cho con. Mật Mật, trước kia để con bị bắt nạt, là mẹ không bảo vệ tốt cho con." Bà vuốt tóc Khương Mật, trong lòng chua xót.
Cho dù Khương Mật không tìm chết, vậy cũng thật sự là bị ép buộc không có cách nào.
Khương Mật nhu thuận để bà thuận lông, "Mẹ, sau này con sẽ không bị ai bắt nạt. Hôm nay con không bị bắt nạt, không bị uất ức. Mấy người bọn họ mắng con, con cũng mắng trở về, làm bọn họ tức giận đến phát điên lên. Nếu không Vệ Vinh Nghiệp ra tay, con và Tiểu Tương Bao lúc này đang ở nhà ăn bánh bao thịt rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.