Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 2:
Phúc Hồng Trang
11/04/2024
Khương Ngưng nắm cằm Khương Mật: "Mẹ, mẹ xem trên mặt Mật Mật có khá hơn chút nào không? Con nhớ chỗ cằm này, hôm qua có mấy vết mụn, hôm nay đã hết một chút.”
Hai mẹ con nghiêm túc quan sát một lúc, Tiểu Tương Bao cũng vươn cánh tay nhìn, Tô Trân Trân kích động: "Thật đấy! Có lẽ qua một thời gian nữa, mụn trứng cá sẽ không còn nữa, béo thêm chút, Mật Mật của chúng ta sẽ còn đẹp hơn so với khi còn bé.”
Khương Mật sai khiến Tiểu Tương Bao lấy gương ra, nhìn vào gương một hồi, mụn trứng cá trên cằm quả thật biến mất, mụn trứng cá trên mặt tựa như cũng ít đi một chút.
Kích động!
Muốn nói phiền não lớn nhất hiện giờ của Khương Mật chính là bộ dạng quá xấu, thật sự làm cho cô không nỡ mở mắt nhìn, tuy rằng cốt tướng xinh đẹp, nhưng không chịu nổi mụn trứng cá trên khuôn mặt lại gầy như que củi, xuyên qua nửa tháng, cô chỉ soi gương một lần, lúc ấy thiếu chút nữa hù chết cô, kế tiếp thì không dám chạm vào gương nữa.
Đời trước cô có nhan sắc trần nhà đấy, xuyên đến thập niên 70 vật tư thiếu thốn còn chưa tính, còn xấu không cách nào nhìn thẳng.
Cô hận không thể chết một lần nữa ngay tại chỗ xuyên trở về.
Đúng vậy, Khương Mật xuyên tới đây, đời trước là một đại hoa minh tinh, xoay chuyển làm việc mấy tháng liên tục, sau khi chịu đựng mấy lần làm đêm, đột tử, chuyện thảm nhất là dù như thế, người đã chết, tiền vất vả còn không được tiêu.
Cô xuyên qua cùng ngày, ròo dung nhập ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ tốt nghiệp trung học phổ thông tháng sáu, năm nay 17 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn tìm việc làm, nhưng năm nay là năm 1973, công nhân thành trấn bị vây trong trạng thái bão hòa, một lượng lớn sinh viên tốt nghiệp không tìm được việc làm, ba Khương mẹ Khương, anh chị nhờ vả không ít, nhưng công việc lại là một gốc củ cải một cái hố, không sắp xếp được.
Mẹ Khương không nỡ để con gái nhỏ ốm yếu 17 tuổi đi nông thôn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mở hội nghị gia đình, bỏ quyền để anh hai chị hai xuống nông thôn, sau khi được mọi người nhất trí đồng ý, mẹ Khương quyết định lấy lí do bệnh nghỉ hưu sớm, nhường công việc ở cung tiêu xã cho con gái nhỏ.
Nguyên chủ không thích nói chuyện nhưng tâm tư tinh tế, không muốn tiếp nhận công việc của mẹ Khương.
Mẹ Khương năm nay 44 tuổi, mỗi tháng có thể nhận 36 đồng tiền lương, hơn nữa cuối năm nay tư lịch của mẹ Khương còn có thể tăng thêm một hạng, đến lúc đó tiền lương có thể tăng lên tới bốn năm mươi đồng.
Nếu mẹ Khương nhường công việc cho cô, cô phải bắt đầu từ học nghề tiền lương thấp nhất 16,8 tệ.
Nguyên chủ len lén đi văn phòng thanh niên trí thức báo danh xuống nông thôn, lựa chọn tỉnh Bắc vật tư dồi dào.
Sau khi đăng ký, cô len lén khóc lớn một hồi, lấy ra sách toán trân quý mấy năm và bút máy mua hai năm nhưng không dám đưa đi tìm Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp là bạn học cấp ba của nguyên chủ, vào lớp mười một, từng đưa cho cô một quyển sách toán, kiên nhẫn chỉ đạo cô học toán, đối với nguyên chủ ở trường học bị người ta châm chọc khiêu khích đã quen mà nói, ấm áp như vậy, làm cho cô nhớ ba năm, hiện giờ sắp sửa xuống nông thôn, không biết tương lai còn có cơ hội gặp lại hay không, cô dùng tất cả dũng khí hẹn Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp ngược lại gặp cô, chờ cô trân trọng đưa ra sách toán và bút máy, Vệ Vinh Nghiệp khinh thường nhìn cô, hất đổ sách toán và bút máy, vũ nhục cô một trận, nói cô cũng không biết tè ra soi thử, lớn lên như vậy, nhìn nhiều cũng ngại ghê tởm, vẫn đừng nên đi ra hù dọa người khác.
Hai mẹ con nghiêm túc quan sát một lúc, Tiểu Tương Bao cũng vươn cánh tay nhìn, Tô Trân Trân kích động: "Thật đấy! Có lẽ qua một thời gian nữa, mụn trứng cá sẽ không còn nữa, béo thêm chút, Mật Mật của chúng ta sẽ còn đẹp hơn so với khi còn bé.”
Khương Mật sai khiến Tiểu Tương Bao lấy gương ra, nhìn vào gương một hồi, mụn trứng cá trên cằm quả thật biến mất, mụn trứng cá trên mặt tựa như cũng ít đi một chút.
Kích động!
Muốn nói phiền não lớn nhất hiện giờ của Khương Mật chính là bộ dạng quá xấu, thật sự làm cho cô không nỡ mở mắt nhìn, tuy rằng cốt tướng xinh đẹp, nhưng không chịu nổi mụn trứng cá trên khuôn mặt lại gầy như que củi, xuyên qua nửa tháng, cô chỉ soi gương một lần, lúc ấy thiếu chút nữa hù chết cô, kế tiếp thì không dám chạm vào gương nữa.
Đời trước cô có nhan sắc trần nhà đấy, xuyên đến thập niên 70 vật tư thiếu thốn còn chưa tính, còn xấu không cách nào nhìn thẳng.
Cô hận không thể chết một lần nữa ngay tại chỗ xuyên trở về.
Đúng vậy, Khương Mật xuyên tới đây, đời trước là một đại hoa minh tinh, xoay chuyển làm việc mấy tháng liên tục, sau khi chịu đựng mấy lần làm đêm, đột tử, chuyện thảm nhất là dù như thế, người đã chết, tiền vất vả còn không được tiêu.
Cô xuyên qua cùng ngày, ròo dung nhập ký ức của nguyên chủ.
Nguyên chủ tốt nghiệp trung học phổ thông tháng sáu, năm nay 17 tuổi, sau khi tốt nghiệp vẫn luôn tìm việc làm, nhưng năm nay là năm 1973, công nhân thành trấn bị vây trong trạng thái bão hòa, một lượng lớn sinh viên tốt nghiệp không tìm được việc làm, ba Khương mẹ Khương, anh chị nhờ vả không ít, nhưng công việc lại là một gốc củ cải một cái hố, không sắp xếp được.
Mẹ Khương không nỡ để con gái nhỏ ốm yếu 17 tuổi đi nông thôn, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng mở hội nghị gia đình, bỏ quyền để anh hai chị hai xuống nông thôn, sau khi được mọi người nhất trí đồng ý, mẹ Khương quyết định lấy lí do bệnh nghỉ hưu sớm, nhường công việc ở cung tiêu xã cho con gái nhỏ.
Nguyên chủ không thích nói chuyện nhưng tâm tư tinh tế, không muốn tiếp nhận công việc của mẹ Khương.
Mẹ Khương năm nay 44 tuổi, mỗi tháng có thể nhận 36 đồng tiền lương, hơn nữa cuối năm nay tư lịch của mẹ Khương còn có thể tăng thêm một hạng, đến lúc đó tiền lương có thể tăng lên tới bốn năm mươi đồng.
Nếu mẹ Khương nhường công việc cho cô, cô phải bắt đầu từ học nghề tiền lương thấp nhất 16,8 tệ.
Nguyên chủ len lén đi văn phòng thanh niên trí thức báo danh xuống nông thôn, lựa chọn tỉnh Bắc vật tư dồi dào.
Sau khi đăng ký, cô len lén khóc lớn một hồi, lấy ra sách toán trân quý mấy năm và bút máy mua hai năm nhưng không dám đưa đi tìm Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp là bạn học cấp ba của nguyên chủ, vào lớp mười một, từng đưa cho cô một quyển sách toán, kiên nhẫn chỉ đạo cô học toán, đối với nguyên chủ ở trường học bị người ta châm chọc khiêu khích đã quen mà nói, ấm áp như vậy, làm cho cô nhớ ba năm, hiện giờ sắp sửa xuống nông thôn, không biết tương lai còn có cơ hội gặp lại hay không, cô dùng tất cả dũng khí hẹn Vệ Vinh Nghiệp.
Vệ Vinh Nghiệp ngược lại gặp cô, chờ cô trân trọng đưa ra sách toán và bút máy, Vệ Vinh Nghiệp khinh thường nhìn cô, hất đổ sách toán và bút máy, vũ nhục cô một trận, nói cô cũng không biết tè ra soi thử, lớn lên như vậy, nhìn nhiều cũng ngại ghê tởm, vẫn đừng nên đi ra hù dọa người khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.