Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 49:
Phúc Hồng Trang
11/06/2024
Trong cục vốn ồn ào ầm ĩ, nhưng khi Khương Mật mở miệng, an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn bọn buôn người này, ánh mắt thật sự ác độc, làm cho sống lưng người ta phát lạnh, người bị ánh mắt bà ta đảo qua cũng không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Thần sắc cục trưởng lạnh lùng chắn trước mặt Khương Mật: "Những lời này, chờ kiếp sau hãy nói.”
Khương Mật: "Chú dì, anh chị, chúng ta bắt bọn họ, bọn họ nhất định nhớ kỹ chúng ta, vạn nhất thật sự là bọn buôn người, nếu thả bọn họ ra, bọn họ sẽ trả thù. Nhà ai mà không có mấy đứa nhỏ chứ.”
Vốn quần chúng nhiệt tình bị ánh mắt người phụ nữ trung niên dọa sợ, lúc này cũng nghĩ mà sợ, nhất là vừa mới xuất lực trói người.
Những người này nhất định phải ngồi xổm trong tù, vạn nhất được thả ra... Nào có kẻ nào phòng trộm ngàn năm, hay là kẻ trộm trẻ con.
Một ông bác nói: "Áo sơ mi hoa này nhìn kẻ trộm mắt chuột, khẳng định là bọn buôn người." Ông ấy trói tên áo sơ mi hoa, đai lưng quần của ông ấy còn đang buộc trên người người này.
Những người khác cũng nhao nhao đáp.
Cục trưởng quay đầu nhìn thoáng qua Khương Mật, đây là nguyên nhân cô tụ tập mọi người lại? Khương Mật nhìn ông ấy cười: "Chú, chú nhất định sẽ bảo vệ chúng cháu an toàn, đúng không. Bằng không về sau ai còn dám làm người tốt chuyện tốt?"
Cục trưởng trịnh trọng gật đầu: "Tôi điều tra án tử nửa đời người, sẽ không bỏ qua bất luận người xấu nào, hai cô gái nhỏ, các cháu làm sao biết đây là bọn buôn người?"
Khương Mật tỏ vẻ yên tâm: "Những người khả nghi đều bị bắt, chỉ cần bọn họ từng làm chuyện bẩn thỉu, bàn tay nhất định có đen. Cháu tin tưởng cục trưởng nhất định sẽ không buông tha cho một người xấu." Tiếp theo đáp: "Nhắc tới cũng khéo, Từ Nhạc Ninh mời chúng cháu uống nước ngọt, chúng cháu ngồi ở cửa tiệm uống nước ngọt, chờ uống xong còn bình, vừa vặn thấy được tên buôn người ôm đứa nhỏ, người này cũng kỳ quái, mình mặc mỏng manh, nóng đến toát mồ hôi trán, bọc đứa bé rất kín, giữa mùa hè dùng đệm bông, hơn nữa liên tiếp nhìn ba chúng cháu, nhất là cháu trai lớn của cháu, ánh mắt kia như muốn tỏa sáng.
Cô lại chỉ chỉ Từ Nhạc Ninh: "Nhạc Ninh tâm thiện gọi bà ta lại, muốn cho bà ta uống nước ngọt, uống nước ngọt thì uống nước ngọt, không ngừng hỏi thăm tin tức cháu trai lớn của cháu. Còn muốn dẫn chúng cháu đi theo bà ta, nếu bà ta không phải là kẻ buôn người, cũng phải đi cục công an một chuyến, thà rằng giết lầm, cũng không thể buông tha.”
Từ Nhạc Ninh kiêu ngạo hất cằm, tỏ vẻ Khương Mật nói đều đúng.
Khương Mật lại chỉ vào mấy người khác, "Mấy người này muốn dụ dỗ quần chúng tốt bụng, nói tên buôn người này là người bị hại, nói hai chúng ta là kẻ buôn người." Chỉ vào áo sơ mi hoa, "Gã ta muốn bắt cháu, bị cháu dùng hạt dưa ném mặt.”
Cục trưởng: "Khi đó cháu ôm đứa nhỏ chạy, còn lưu ý những người này.
Khương Mật: "Khẳng định, cháu ôm đứa nhỏ chạy, không cùng tên buôn người này xé lên tại chỗ, chính là vì muốn nhìn xem bên cạnh còn có người nào. Vạn nhất chỉ bắt được tên buôn người này, không bắt được băng nhóm, bọn họ trả thù chúng cháu làm sao bây giờ?" Lại kiên định nói: "Tính cả chúng cháu ở bên trong tất cả mọi người, đều phải tiếp nhận điều tra, cháu chỉ sợ còn có đồng bọn giấu ở bên trong, bọn buôn người ác độc tàn nhẫn như vậy, nhà ai không có mấy đứa nhỏ."
Một quần chúng hảo tâm: "Cô gái nhỏ, cháu cũng không thể nói bừa. chúng ta trước đó còn bắt bọn buôn người, cháu lại trả đũa, chúng ta nếu là kẻ buôn người, còn có thể đi bắt người?"
Thần sắc cục trưởng lạnh lùng chắn trước mặt Khương Mật: "Những lời này, chờ kiếp sau hãy nói.”
Khương Mật: "Chú dì, anh chị, chúng ta bắt bọn họ, bọn họ nhất định nhớ kỹ chúng ta, vạn nhất thật sự là bọn buôn người, nếu thả bọn họ ra, bọn họ sẽ trả thù. Nhà ai mà không có mấy đứa nhỏ chứ.”
Vốn quần chúng nhiệt tình bị ánh mắt người phụ nữ trung niên dọa sợ, lúc này cũng nghĩ mà sợ, nhất là vừa mới xuất lực trói người.
Những người này nhất định phải ngồi xổm trong tù, vạn nhất được thả ra... Nào có kẻ nào phòng trộm ngàn năm, hay là kẻ trộm trẻ con.
Một ông bác nói: "Áo sơ mi hoa này nhìn kẻ trộm mắt chuột, khẳng định là bọn buôn người." Ông ấy trói tên áo sơ mi hoa, đai lưng quần của ông ấy còn đang buộc trên người người này.
Những người khác cũng nhao nhao đáp.
Cục trưởng quay đầu nhìn thoáng qua Khương Mật, đây là nguyên nhân cô tụ tập mọi người lại? Khương Mật nhìn ông ấy cười: "Chú, chú nhất định sẽ bảo vệ chúng cháu an toàn, đúng không. Bằng không về sau ai còn dám làm người tốt chuyện tốt?"
Cục trưởng trịnh trọng gật đầu: "Tôi điều tra án tử nửa đời người, sẽ không bỏ qua bất luận người xấu nào, hai cô gái nhỏ, các cháu làm sao biết đây là bọn buôn người?"
Khương Mật tỏ vẻ yên tâm: "Những người khả nghi đều bị bắt, chỉ cần bọn họ từng làm chuyện bẩn thỉu, bàn tay nhất định có đen. Cháu tin tưởng cục trưởng nhất định sẽ không buông tha cho một người xấu." Tiếp theo đáp: "Nhắc tới cũng khéo, Từ Nhạc Ninh mời chúng cháu uống nước ngọt, chúng cháu ngồi ở cửa tiệm uống nước ngọt, chờ uống xong còn bình, vừa vặn thấy được tên buôn người ôm đứa nhỏ, người này cũng kỳ quái, mình mặc mỏng manh, nóng đến toát mồ hôi trán, bọc đứa bé rất kín, giữa mùa hè dùng đệm bông, hơn nữa liên tiếp nhìn ba chúng cháu, nhất là cháu trai lớn của cháu, ánh mắt kia như muốn tỏa sáng.
Cô lại chỉ chỉ Từ Nhạc Ninh: "Nhạc Ninh tâm thiện gọi bà ta lại, muốn cho bà ta uống nước ngọt, uống nước ngọt thì uống nước ngọt, không ngừng hỏi thăm tin tức cháu trai lớn của cháu. Còn muốn dẫn chúng cháu đi theo bà ta, nếu bà ta không phải là kẻ buôn người, cũng phải đi cục công an một chuyến, thà rằng giết lầm, cũng không thể buông tha.”
Từ Nhạc Ninh kiêu ngạo hất cằm, tỏ vẻ Khương Mật nói đều đúng.
Khương Mật lại chỉ vào mấy người khác, "Mấy người này muốn dụ dỗ quần chúng tốt bụng, nói tên buôn người này là người bị hại, nói hai chúng ta là kẻ buôn người." Chỉ vào áo sơ mi hoa, "Gã ta muốn bắt cháu, bị cháu dùng hạt dưa ném mặt.”
Cục trưởng: "Khi đó cháu ôm đứa nhỏ chạy, còn lưu ý những người này.
Khương Mật: "Khẳng định, cháu ôm đứa nhỏ chạy, không cùng tên buôn người này xé lên tại chỗ, chính là vì muốn nhìn xem bên cạnh còn có người nào. Vạn nhất chỉ bắt được tên buôn người này, không bắt được băng nhóm, bọn họ trả thù chúng cháu làm sao bây giờ?" Lại kiên định nói: "Tính cả chúng cháu ở bên trong tất cả mọi người, đều phải tiếp nhận điều tra, cháu chỉ sợ còn có đồng bọn giấu ở bên trong, bọn buôn người ác độc tàn nhẫn như vậy, nhà ai không có mấy đứa nhỏ."
Một quần chúng hảo tâm: "Cô gái nhỏ, cháu cũng không thể nói bừa. chúng ta trước đó còn bắt bọn buôn người, cháu lại trả đũa, chúng ta nếu là kẻ buôn người, còn có thể đi bắt người?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.