Thập Niên 70: Cuộc Sống Ăn Dưa Hàng Ngày Của Thanh Niên Trí Thức Bị Lôi Ra So Sánh
Chương 635:
Phúc Hồng Trang
11/07/2024
Hứa Niệm Nhi nghiến răng, "Không cần cho tôi mặt mũi như vậy, vẫn nên ăn thứ khác trước, táo ăn nhiều, bốc hỏa."
Mấy người đồng thời nói: "Chúng ta không sợ bốc hỏa." Mấy người nói đùa, cũng phơi nguội thức ăn cho heo, sau khi đổ vào máng heo, cũng liền tan làm.
Những người khác đi trước, Khương Mật dẫn theo Tiểu Bạch cùng Heo Sữa Nướng chơi một hồi, cho hai đứa nhỏ uống một ít nước không gian, lại nhìn chút đồ Phương Minh cầm cho cô, hai cái bánh trung thu năm nhân chừng sáu tấc, còn có sáu quả táo, còn có mười viên chocolate, một ít bánh bích quy.
Cô nhìn quả táo cười, hạt táo đã có, tối nay sẽ trồng trong không gian.
Dương Giai Hòa đi tới, Khương Mật bóc một viên chocolate nhét vào trong miệng Dương Giai Hòa, "Chocolate, anh nếm thử đi." Còn lại cho Khương Miểu ăn, bản thân cô không thích ăn những đồ ngọt này, cô thích ăn trái cây hơn.
Dương Giai Hòa ăn chocolate, "Cảm ơn Mật Mật đã tốt với anh như vậy." Anh nghe được Khương Mật giữ lại tất cả kẹo sữa thỏ trắng cho anh, rất vui vẻ.
Khương Mật đưa tay nắm tay anh: "Em đương nhiên phải đối tốt với anh."
Hai người đi vào trong thôn, hiện giờ đội viên trong đại đội đều biết hai người bọn họ đang là đối tượng, cả ngày hỏi Thôi Hội Phương, hai đứa nhỏ khi nào thì làm tiệc.
Thôi Hội Phương hận không thể năm nay làm tiệc, sang năm ôm cháu, năm đứa con nhà bọn họ, thật sự là nhiều con trai nhiều con gái, đáng tiếc đứa nhỏ không ra lực, đến bây giờ cũng không cho bà ôm cháu trai cháu gái.
Chỉ là đứa nhỏ chủ ý lớn, bà nói vô dụng.
Đợi đến khi tới khu nhà thanh niên trí thức, liền thấy trong sân có một chiếc xe đạp đỗ ở đó, anh trai Kỷ Oánh Oánh là Kỷ Khoan tới đón cô ấy, lần này cũng không đi tay không, xách theo hai cân thịt heo và một khối bánh trung thu.
Phỏng chừng mua cùng một nhà với Phương Minh.
Đám người Vu Đạt nhiệt tình tiếp đãi Kỷ Khoan ngồi xuống, muốn giữ anh ấy ở chỗ này ăn cơm tối. Kỷ Khoan tỏ vẻ trời tối, đường không dễ đi.
Hà Chiêu Đệ nói: "Trời tối không dễ đi, vậy sáng mai anh đi sớm chút. Mật Mật nói chúng tôi tổ chức tiệc tối, cùng nhau náo nhiệt, xem như sớm đón Trung thu."
Kỷ Oánh Oánh cũng muốn ở lại tham gia náo nhiệt, "Anh, hay là sáng mai đi đi. Phòng nam thanh niên trí thức cũng ở được."
Kỷ Khoan bất đắc dĩ: "Đêm nay đi, hôm nay không về, ba mẹ cũng không yên tâm."
Khương Thư Âm cũng xách về hai cân thịt, thấy Kỷ Khoan và Kỷ Oánh Oánh, cô ta cũng không lên tiếng, đẩy một chiếc xe đạp mới đi vào, dừng xe đạp ở trong sân, một lần nữa khóa lại, cô ta đưa hai cân thịt cho Trần Tích, "Ăn thế nào cũng được."
Không biết hôm nay gặp phải chuyện gì tốt, nhìn tâm tình của cô ta tựa như cực kì tốt.
Hứa Niệm Nhi: “Đây là lại mua một chiếc xe đạp mới, này cũng quá tài đại khí thô rồi! Chiêu Đệ, cô ta làm rớt xe đạp ở đâu rồi? Tối nay chúng ta cũng đi tìm, vạn nhất tìm được... phỏng chừng Khương Thư Âm cũng không cần nữa."
Hà Chiêu Đệ nói lại vị trí, "Bọn Vu Đạt sờ trước sau hết một lần, đoán chừng thật sự không có. Lúc ấy hẳn là còn có người khác nhìn thấy, thừa dịp mọi người đều đi rồi, liền trộm xe đạp đi. Đây thật sự là vừa xui xẻo vừa tâm lớn, nước kia cạn chút, trực tiếp kéo xe lên không phải là được rồi sao, còn nhất định phải trở về tìm người hỗ trợ."
Cũng không biết là ai nhặt được lời lớn này!
Hứa Niệm Nhi: "Ôi, tôi nghe đến đau lòng. Cả tiền lẫn vé, cũng là tiền."
Mấy người đồng thời nói: "Chúng ta không sợ bốc hỏa." Mấy người nói đùa, cũng phơi nguội thức ăn cho heo, sau khi đổ vào máng heo, cũng liền tan làm.
Những người khác đi trước, Khương Mật dẫn theo Tiểu Bạch cùng Heo Sữa Nướng chơi một hồi, cho hai đứa nhỏ uống một ít nước không gian, lại nhìn chút đồ Phương Minh cầm cho cô, hai cái bánh trung thu năm nhân chừng sáu tấc, còn có sáu quả táo, còn có mười viên chocolate, một ít bánh bích quy.
Cô nhìn quả táo cười, hạt táo đã có, tối nay sẽ trồng trong không gian.
Dương Giai Hòa đi tới, Khương Mật bóc một viên chocolate nhét vào trong miệng Dương Giai Hòa, "Chocolate, anh nếm thử đi." Còn lại cho Khương Miểu ăn, bản thân cô không thích ăn những đồ ngọt này, cô thích ăn trái cây hơn.
Dương Giai Hòa ăn chocolate, "Cảm ơn Mật Mật đã tốt với anh như vậy." Anh nghe được Khương Mật giữ lại tất cả kẹo sữa thỏ trắng cho anh, rất vui vẻ.
Khương Mật đưa tay nắm tay anh: "Em đương nhiên phải đối tốt với anh."
Hai người đi vào trong thôn, hiện giờ đội viên trong đại đội đều biết hai người bọn họ đang là đối tượng, cả ngày hỏi Thôi Hội Phương, hai đứa nhỏ khi nào thì làm tiệc.
Thôi Hội Phương hận không thể năm nay làm tiệc, sang năm ôm cháu, năm đứa con nhà bọn họ, thật sự là nhiều con trai nhiều con gái, đáng tiếc đứa nhỏ không ra lực, đến bây giờ cũng không cho bà ôm cháu trai cháu gái.
Chỉ là đứa nhỏ chủ ý lớn, bà nói vô dụng.
Đợi đến khi tới khu nhà thanh niên trí thức, liền thấy trong sân có một chiếc xe đạp đỗ ở đó, anh trai Kỷ Oánh Oánh là Kỷ Khoan tới đón cô ấy, lần này cũng không đi tay không, xách theo hai cân thịt heo và một khối bánh trung thu.
Phỏng chừng mua cùng một nhà với Phương Minh.
Đám người Vu Đạt nhiệt tình tiếp đãi Kỷ Khoan ngồi xuống, muốn giữ anh ấy ở chỗ này ăn cơm tối. Kỷ Khoan tỏ vẻ trời tối, đường không dễ đi.
Hà Chiêu Đệ nói: "Trời tối không dễ đi, vậy sáng mai anh đi sớm chút. Mật Mật nói chúng tôi tổ chức tiệc tối, cùng nhau náo nhiệt, xem như sớm đón Trung thu."
Kỷ Oánh Oánh cũng muốn ở lại tham gia náo nhiệt, "Anh, hay là sáng mai đi đi. Phòng nam thanh niên trí thức cũng ở được."
Kỷ Khoan bất đắc dĩ: "Đêm nay đi, hôm nay không về, ba mẹ cũng không yên tâm."
Khương Thư Âm cũng xách về hai cân thịt, thấy Kỷ Khoan và Kỷ Oánh Oánh, cô ta cũng không lên tiếng, đẩy một chiếc xe đạp mới đi vào, dừng xe đạp ở trong sân, một lần nữa khóa lại, cô ta đưa hai cân thịt cho Trần Tích, "Ăn thế nào cũng được."
Không biết hôm nay gặp phải chuyện gì tốt, nhìn tâm tình của cô ta tựa như cực kì tốt.
Hứa Niệm Nhi: “Đây là lại mua một chiếc xe đạp mới, này cũng quá tài đại khí thô rồi! Chiêu Đệ, cô ta làm rớt xe đạp ở đâu rồi? Tối nay chúng ta cũng đi tìm, vạn nhất tìm được... phỏng chừng Khương Thư Âm cũng không cần nữa."
Hà Chiêu Đệ nói lại vị trí, "Bọn Vu Đạt sờ trước sau hết một lần, đoán chừng thật sự không có. Lúc ấy hẳn là còn có người khác nhìn thấy, thừa dịp mọi người đều đi rồi, liền trộm xe đạp đi. Đây thật sự là vừa xui xẻo vừa tâm lớn, nước kia cạn chút, trực tiếp kéo xe lên không phải là được rồi sao, còn nhất định phải trở về tìm người hỗ trợ."
Cũng không biết là ai nhặt được lời lớn này!
Hứa Niệm Nhi: "Ôi, tôi nghe đến đau lòng. Cả tiền lẫn vé, cũng là tiền."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.