Thập Niên 70: Cuộc Sống Của Tiểu Quả Phụ Ở Đại Tạp Viện
Chương 43: Phát Tài (2)
Hương Tô Lật
04/08/2024
Đây là của hồi môn của mẹ cô.
Nhà ông ta đã sớm không còn ảnh của mẹ, một tấm cũng không có nhưng ông bà ngoại cô vẫn có, thời thiếu nữ của mẹ cô, chính là đeo những món đồ trang sức như thế này, trước đây bức ảnh này được treo trong khung ảnh, đặt trên bàn.
Mặc dù người đã không còn, con rể cũng quên bà nhưng làm cha mẹ thì không thể quên con gái được, Trần Thanh Dư rất có ấn tượng với bức ảnh đó, sau đó, bức ảnh đó không thấy đâu nữa, bà ngoại cô nói là cất đi, Trần Thanh Dư chưa từng thấy lại.
Nhưng cô nhận ra những món đồ trang sức này, mặt dây chuyền bằng vàng nạm đá hồng ngọc, năm nay không phải là phổ biến. Lúc đó bà ngoại cô còn nói, đồ trang sức là của hồi môn của mẹ cô, là một bộ hoàn chỉnh, đến lúc cô xuất giá, ba cô hẳn là sẽ tặng cho cô.
Ha!
Bà già là người thật thà, không biết tên đàn ông tham tiền mặt dày kia, ông ta sao có thể nỡ tặng cho cô!
Trần Thanh Dư trực tiếp lấy hết đồ đạc trong hộp, không để lại một chút gì cho người ba khốn nạn, để lại cái rắm ấy làm gì! Rõ ràng là người ba tồi tệ đã lấy trộm của ông bà ngoại, cô bị điên mới để số tiền này rơi vào tay ông ta. Ông bà ngoại cô đều đã mất, ông ta còn muốn cầm số tiền này để sống những ngày tháng vui vẻ sao?
Hãy mơ mộng hão huyền đi!
Trần Thanh Dư liếc nhìn cách bố trí của Trần Dịch Quân vừa rồi, cười lạnh, ông ba khốn nạn này thật nhiều thủ đoạn, người ngoài không biết, cô còn không biết sao? Ngôi nhà này của họ vì thiết kế từ những năm đầu có chút vấn đề nên bên cửa sổ nhét một ống tre, gió tây bắc thổi vào sẽ phát ra tiếng hu hu nhỏ, giống như có người khóc vậy.
Trước đây khi cậu của cô còn sống đã nói nhà ông ta giống như bị ma ám, cho nên dù là Trần Thanh Dư hay Trần Dịch Quân đều biết. Đã biết còn làm như vậy, rõ ràng là mấy năm nay chuyện ma ám này Trần Dịch Quân đã nhúng tay vào.
Giả thần giả quỷ!
Người ba tồi tệ này không có ý tốt, Trần Thanh Dư đảo mắt một cái liền nghĩ ra, ông ta cho rằng hai cụ già đã để tiền giấu trong nhà? Rầm rộ tìm kiếm chắc chắn không được, cho nên ông ta mượn chuyện ma ám không cho người khác vào ở, sau đó từ từ tìm kiếm!
Trần Thanh Dư cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy thật sự là người hèn hạ thì tâm địa nhiều.
Cô nhìn quanh một vòng, cảm thấy cho dù giấu tiền thì có thể giấu ở đâu? Nơi này đã bị ủy ban cách mạng tìm kiếm một lượt, công an cũng điều tra một lượt, sau này còn có người khác chuyển đến, nếu thực sự có thể giấu đồ thì cũng sớm đã phát hiện ra rồi chứ?
Cũng không biết tại sao người ba tồi tệ lại khẳng định là ông bà cụ có giấu tiền.
Trần Thanh Dư mím môi, cũng không định đào ba thước đất tìm đồ, cô suy nghĩ một lát, trực tiếp tháo tung cái bàn cũ, lần lượt bận rộn trong từng phòng, sau đó vỗ tay, mỉm cười: "Bất kể ông vào phòng nào, đều có thể trúng thưởng, hê hê!"
Tiểu Gia Tiểu Viên vẫn còn ở phòng gác xép, Trần Thanh Dư quay đầu trở về, hai đứa trẻ này khá là không có cảm giác an toàn, cô nhanh chóng trở về, quả nhiên thấy Tiểu Gia Tiểu Viên hai đứa trẻ đều đỏ hoe vành mắt, hai đứa nắm chặt tay nhau, nước mắt lưng tròng, co ro lại với nhau, môi cắn đến trắng bệch.
Trần Thanh Dư: "Tiểu Gia Tiểu Viên, mẹ về rồi."
Hai đứa trẻ vội ngẩng đầu lên, phấn khích nói: "Mẹ ơi, chúng con ở đây."
Trần Thanh Dư bế con lên, nói: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Chỉ cần nhắc đến ăn cơm, mắt bọn trẻ lập tức sáng lên, cười ngoan ngoãn đáng yêu, đừng thấ mới ba tuổi, hai đứa trẻ này vẫn rất ngoan, Trần Thanh Dư biết Trần Dịch Quân đang đợi ở đầu ngõ, cũng không đi đường cũ, ngược lại bế con đi ra từ cửa sau, cô cũng rất quen thuộc khu này.
Rất nhanh đã quanh co tám ngã rẽ ra đến đường lớn, cô mới yên tâm, còn một trăm đồng mà người ba tồi tệ lấy đi...
Ha ha, chỉ cần ông ta quay về, số tiền đó coi như tiền thuốc men đi lão ba khốn nạn!
Trần Thanh Dư vừa ngân nga bài hát, vừa suy nghĩ xem lãogià tồi tệ có "trúng thưởng" không. Cũng suy nghĩ xem ông ta có đến tìm cô tính sổ chuyện công việc không, nếu ông ta đến tìm cô, cô không sợ đâu, đóng cửa thả Triệu Đại Nha ra!
Đến lúc đó ai chịu thiệt thì còn chưa biết đâu!
Bước chân Trần Thanh Dư càng lúc càng nhẹ nhàng, đôi khi thì người xấu tham lam một chút cũng tốt, người xấu tham lam, người tốt mới có danh chính ngôn thuận ra tay làm hiệp sĩ chính nghĩa chứ! Mong chờ!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Thanh Dư, lúc này Trần Dịch Quân đã đi rồi lại quay về!
Vừa rồi ông ta bị đánh một cái, luôn cảm thấy không phải là ngoài ý muốn, trong lòng rất không yên tâm, do dự nửa ngày vẫn cầm theo một cây gậy gỗ quay về, giả thần giả quỷ, hẳn là cũng không dám đối đầu với ông ta. Trần Dịch Quân nhẹ chân nhẹ tay quay về, trong sân rất yên tĩnh.
Nhà ông ta đã sớm không còn ảnh của mẹ, một tấm cũng không có nhưng ông bà ngoại cô vẫn có, thời thiếu nữ của mẹ cô, chính là đeo những món đồ trang sức như thế này, trước đây bức ảnh này được treo trong khung ảnh, đặt trên bàn.
Mặc dù người đã không còn, con rể cũng quên bà nhưng làm cha mẹ thì không thể quên con gái được, Trần Thanh Dư rất có ấn tượng với bức ảnh đó, sau đó, bức ảnh đó không thấy đâu nữa, bà ngoại cô nói là cất đi, Trần Thanh Dư chưa từng thấy lại.
Nhưng cô nhận ra những món đồ trang sức này, mặt dây chuyền bằng vàng nạm đá hồng ngọc, năm nay không phải là phổ biến. Lúc đó bà ngoại cô còn nói, đồ trang sức là của hồi môn của mẹ cô, là một bộ hoàn chỉnh, đến lúc cô xuất giá, ba cô hẳn là sẽ tặng cho cô.
Ha!
Bà già là người thật thà, không biết tên đàn ông tham tiền mặt dày kia, ông ta sao có thể nỡ tặng cho cô!
Trần Thanh Dư trực tiếp lấy hết đồ đạc trong hộp, không để lại một chút gì cho người ba khốn nạn, để lại cái rắm ấy làm gì! Rõ ràng là người ba tồi tệ đã lấy trộm của ông bà ngoại, cô bị điên mới để số tiền này rơi vào tay ông ta. Ông bà ngoại cô đều đã mất, ông ta còn muốn cầm số tiền này để sống những ngày tháng vui vẻ sao?
Hãy mơ mộng hão huyền đi!
Trần Thanh Dư liếc nhìn cách bố trí của Trần Dịch Quân vừa rồi, cười lạnh, ông ba khốn nạn này thật nhiều thủ đoạn, người ngoài không biết, cô còn không biết sao? Ngôi nhà này của họ vì thiết kế từ những năm đầu có chút vấn đề nên bên cửa sổ nhét một ống tre, gió tây bắc thổi vào sẽ phát ra tiếng hu hu nhỏ, giống như có người khóc vậy.
Trước đây khi cậu của cô còn sống đã nói nhà ông ta giống như bị ma ám, cho nên dù là Trần Thanh Dư hay Trần Dịch Quân đều biết. Đã biết còn làm như vậy, rõ ràng là mấy năm nay chuyện ma ám này Trần Dịch Quân đã nhúng tay vào.
Giả thần giả quỷ!
Người ba tồi tệ này không có ý tốt, Trần Thanh Dư đảo mắt một cái liền nghĩ ra, ông ta cho rằng hai cụ già đã để tiền giấu trong nhà? Rầm rộ tìm kiếm chắc chắn không được, cho nên ông ta mượn chuyện ma ám không cho người khác vào ở, sau đó từ từ tìm kiếm!
Trần Thanh Dư cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy thật sự là người hèn hạ thì tâm địa nhiều.
Cô nhìn quanh một vòng, cảm thấy cho dù giấu tiền thì có thể giấu ở đâu? Nơi này đã bị ủy ban cách mạng tìm kiếm một lượt, công an cũng điều tra một lượt, sau này còn có người khác chuyển đến, nếu thực sự có thể giấu đồ thì cũng sớm đã phát hiện ra rồi chứ?
Cũng không biết tại sao người ba tồi tệ lại khẳng định là ông bà cụ có giấu tiền.
Trần Thanh Dư mím môi, cũng không định đào ba thước đất tìm đồ, cô suy nghĩ một lát, trực tiếp tháo tung cái bàn cũ, lần lượt bận rộn trong từng phòng, sau đó vỗ tay, mỉm cười: "Bất kể ông vào phòng nào, đều có thể trúng thưởng, hê hê!"
Tiểu Gia Tiểu Viên vẫn còn ở phòng gác xép, Trần Thanh Dư quay đầu trở về, hai đứa trẻ này khá là không có cảm giác an toàn, cô nhanh chóng trở về, quả nhiên thấy Tiểu Gia Tiểu Viên hai đứa trẻ đều đỏ hoe vành mắt, hai đứa nắm chặt tay nhau, nước mắt lưng tròng, co ro lại với nhau, môi cắn đến trắng bệch.
Trần Thanh Dư: "Tiểu Gia Tiểu Viên, mẹ về rồi."
Hai đứa trẻ vội ngẩng đầu lên, phấn khích nói: "Mẹ ơi, chúng con ở đây."
Trần Thanh Dư bế con lên, nói: "Đi thôi, về nhà ăn cơm."
Chỉ cần nhắc đến ăn cơm, mắt bọn trẻ lập tức sáng lên, cười ngoan ngoãn đáng yêu, đừng thấ mới ba tuổi, hai đứa trẻ này vẫn rất ngoan, Trần Thanh Dư biết Trần Dịch Quân đang đợi ở đầu ngõ, cũng không đi đường cũ, ngược lại bế con đi ra từ cửa sau, cô cũng rất quen thuộc khu này.
Rất nhanh đã quanh co tám ngã rẽ ra đến đường lớn, cô mới yên tâm, còn một trăm đồng mà người ba tồi tệ lấy đi...
Ha ha, chỉ cần ông ta quay về, số tiền đó coi như tiền thuốc men đi lão ba khốn nạn!
Trần Thanh Dư vừa ngân nga bài hát, vừa suy nghĩ xem lãogià tồi tệ có "trúng thưởng" không. Cũng suy nghĩ xem ông ta có đến tìm cô tính sổ chuyện công việc không, nếu ông ta đến tìm cô, cô không sợ đâu, đóng cửa thả Triệu Đại Nha ra!
Đến lúc đó ai chịu thiệt thì còn chưa biết đâu!
Bước chân Trần Thanh Dư càng lúc càng nhẹ nhàng, đôi khi thì người xấu tham lam một chút cũng tốt, người xấu tham lam, người tốt mới có danh chính ngôn thuận ra tay làm hiệp sĩ chính nghĩa chứ! Mong chờ!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Trần Thanh Dư, lúc này Trần Dịch Quân đã đi rồi lại quay về!
Vừa rồi ông ta bị đánh một cái, luôn cảm thấy không phải là ngoài ý muốn, trong lòng rất không yên tâm, do dự nửa ngày vẫn cầm theo một cây gậy gỗ quay về, giả thần giả quỷ, hẳn là cũng không dám đối đầu với ông ta. Trần Dịch Quân nhẹ chân nhẹ tay quay về, trong sân rất yên tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.