Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo
Chương 10: Đổi Người 1
Lâm A Luật
28/04/2022
Editor: Hannah
Lâm Tuệ đi rồi, Lâm Đào mang theo vải dệt Lâm Thường Hải mang về ngày hôm qua đi đến nhà dì Phương.
Sắc trời đã sẫm tối, Lâm Đào lấy sẵn đèn pin, nói một tiếng với Lâm Thường Hải đã lên giường nghỉ ngơi, thì xuất phát.
Nhà bọn họ cách nhà dì Phương mười phút đi bộ, cũng không tính là xa.
Đi tới gần, đã nhìn thấy nhà dì Phương có ánh đèn dầu hoả.
Trong phòng, Lâm Mạn Mạn đang đọc sách, dì Phương cũng dựa vào ánh sáng làm sọt trúc.
Lâm Mạn Mạn là con gái của dì Phương, năm nay mười sáu tuổi, đánh lẽ đang ở tuổi đọc sách.
Nhưng từ cuộc vận động hai năm trước, trường học bị làm loạn đóng cửa, lúc ấy Lâm Đào đang học cấp 3 và Lâm Mạn Mạn học cấp 2 đều về nhà.
Lâm Mạn Mạn thấy Lâm Đào, vội buông sách trên tay xuống, từ trên ghế đứng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Chị A Đào tới, mau ngồi, em đi rót cho chị ly nước.”
Khi Lâm Đào còn nhỏ, Lâm Thường Hải đã hay đi xa, muốn mang con theo nhưng không thể rảnh để chăm. Bà nội Lâm là người không thể trông cậy, Lâm Đào thường khi Lâm Thường Hải đi làm sẽ sang nhà dì Phương.
Dì Phương cũng là người mệnh khổ, ở thời điểm Lâm Mạn Mạn mới ba bốn tuổi, chồng đã bị bệnh chết.
Lâm Mạn Mạn cùng Lâm Đào cùng nỗi khổ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như chị em ruột.
Thấy Lâm Đào lại đây, dì Phương vẫn luôn tay đan giỏ, trên mặt lại mang theo ý cười: “A Đào tới, ba con có cùng bà nội con nói chuyện đó không? Bà nội con nói sao?”
Lâm Đào đem Lâm Tuệ sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân, cùng với chuyện nhường cơ hội đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị cho cô đều kể cho dì Phương.
Dì Phương nói: “Kỳ thật Lâm Tuệ có câu nói nói không sai, chính mình tự tìm so với người khác giới thiệu tốt hơn. Dì Phương là người từng trải, cũng không gạt con, lúc trước dì Phương gả cho cha Mạn Mạn chính là do bà mối giới thiệu, chúng ta lúc ấy chính là điển hình cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, trước khi kết hôn tổng cộng gặp mặt hai ba lần. Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ là xã hội mới, nếu con có thể có cơ hội tìm người mình thích, vẫn tốt hơn do người khác giới thiệu. Ba con là một người đàn ông, không hiểu tâm tư của mấy cô gái trẻ, bà nội con lại là người không đáng tin cậy. Muốn dì nói thì con nên nhân cơ hội vũ hội quan hệ hữu nghị lần này, làm quen những người trẻ tuổi trong nhà xưởng đó. Nếu có thể gả vào trấn, cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Thật ra trong lòng Lâm Đào cũng có ý tưởng như vậy, chờ bà mối giới thiệu, còn không bằng chính mình tìm người mình thích.
Dì Phương nói như vậy, cũng coi như làm ý tưởng trong lòng Lâm Đào trở nên kiên định.
“Dì Phương, dì nói đúng, con đi đây.”
Rất nhanh Lâm Mạn Mạn đã rót một cốc nước mang cho Lâm Đào: “Chị A Đào, lần trước sách chị cho mượn em đều xem xong rồi, em đưa luôn cho chị.”
“Không cần vội, chị đến đây còn muốn mượn dùng máy may nhà em, ba chị mang về cho chị miếng vải, chị muốn tự làm một chiếc váy cho mình.” Lâm Đào nói.
“Vậy cũng được.” Lâm Mạn Mạn gật đầu, đem đèn dầu cầm tới, để bên cạnh máy may.
Cứ như vậy, khi Lâm Đào làm quần áo có thể rõ ràng hơn.
Khi ở nhà, Lâm Đào đã ước lượng đại khái, một mảnh vải to như vậy, có thể làm hai cái váy, có thể làm cho Lâm Mạn Mạn một cái.
Lúc Lâm Đào làm quần áo, Lâm Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh đọc sách, hai người phá lệ hài hòa.
Tay nghề làm quần áo của Lâm Đào là đi theo dì Phương học, cô là người thông minh, học mọi thứ đều nhanh, từ mấy năm trước đã có thể tự làm quần áo cho mình.
Dì Phương đối với Lâm Đào rất yên tâm, vì vậy cũng không hỏi cô có cần hỗ trợ hay không.
Lúc Lâm Đào đem vải ra, dì Phương đã đem sọt trúc trong tay đan xong. Sọt trúc này dì Phương đã làm hai ngày, chờ đến khi họp chợ là có thể đi bán.
Lâm Tuệ đi rồi, Lâm Đào mang theo vải dệt Lâm Thường Hải mang về ngày hôm qua đi đến nhà dì Phương.
Sắc trời đã sẫm tối, Lâm Đào lấy sẵn đèn pin, nói một tiếng với Lâm Thường Hải đã lên giường nghỉ ngơi, thì xuất phát.
Nhà bọn họ cách nhà dì Phương mười phút đi bộ, cũng không tính là xa.
Đi tới gần, đã nhìn thấy nhà dì Phương có ánh đèn dầu hoả.
Trong phòng, Lâm Mạn Mạn đang đọc sách, dì Phương cũng dựa vào ánh sáng làm sọt trúc.
Lâm Mạn Mạn là con gái của dì Phương, năm nay mười sáu tuổi, đánh lẽ đang ở tuổi đọc sách.
Nhưng từ cuộc vận động hai năm trước, trường học bị làm loạn đóng cửa, lúc ấy Lâm Đào đang học cấp 3 và Lâm Mạn Mạn học cấp 2 đều về nhà.
Lâm Mạn Mạn thấy Lâm Đào, vội buông sách trên tay xuống, từ trên ghế đứng lên, vô cùng vui vẻ nói: “Chị A Đào tới, mau ngồi, em đi rót cho chị ly nước.”
Khi Lâm Đào còn nhỏ, Lâm Thường Hải đã hay đi xa, muốn mang con theo nhưng không thể rảnh để chăm. Bà nội Lâm là người không thể trông cậy, Lâm Đào thường khi Lâm Thường Hải đi làm sẽ sang nhà dì Phương.
Dì Phương cũng là người mệnh khổ, ở thời điểm Lâm Mạn Mạn mới ba bốn tuổi, chồng đã bị bệnh chết.
Lâm Mạn Mạn cùng Lâm Đào cùng nỗi khổ, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, thân như chị em ruột.
Thấy Lâm Đào lại đây, dì Phương vẫn luôn tay đan giỏ, trên mặt lại mang theo ý cười: “A Đào tới, ba con có cùng bà nội con nói chuyện đó không? Bà nội con nói sao?”
Lâm Đào đem Lâm Tuệ sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân, cùng với chuyện nhường cơ hội đi tham gia vũ hội quan hệ hữu nghị cho cô đều kể cho dì Phương.
Dì Phương nói: “Kỳ thật Lâm Tuệ có câu nói nói không sai, chính mình tự tìm so với người khác giới thiệu tốt hơn. Dì Phương là người từng trải, cũng không gạt con, lúc trước dì Phương gả cho cha Mạn Mạn chính là do bà mối giới thiệu, chúng ta lúc ấy chính là điển hình cha mẹ đặt đâu ngồi đấy, trước khi kết hôn tổng cộng gặp mặt hai ba lần. Nhưng bây giờ không giống nhau, bây giờ là xã hội mới, nếu con có thể có cơ hội tìm người mình thích, vẫn tốt hơn do người khác giới thiệu. Ba con là một người đàn ông, không hiểu tâm tư của mấy cô gái trẻ, bà nội con lại là người không đáng tin cậy. Muốn dì nói thì con nên nhân cơ hội vũ hội quan hệ hữu nghị lần này, làm quen những người trẻ tuổi trong nhà xưởng đó. Nếu có thể gả vào trấn, cũng có thể xem là một chuyện tốt.”
Thật ra trong lòng Lâm Đào cũng có ý tưởng như vậy, chờ bà mối giới thiệu, còn không bằng chính mình tìm người mình thích.
Dì Phương nói như vậy, cũng coi như làm ý tưởng trong lòng Lâm Đào trở nên kiên định.
“Dì Phương, dì nói đúng, con đi đây.”
Rất nhanh Lâm Mạn Mạn đã rót một cốc nước mang cho Lâm Đào: “Chị A Đào, lần trước sách chị cho mượn em đều xem xong rồi, em đưa luôn cho chị.”
“Không cần vội, chị đến đây còn muốn mượn dùng máy may nhà em, ba chị mang về cho chị miếng vải, chị muốn tự làm một chiếc váy cho mình.” Lâm Đào nói.
“Vậy cũng được.” Lâm Mạn Mạn gật đầu, đem đèn dầu cầm tới, để bên cạnh máy may.
Cứ như vậy, khi Lâm Đào làm quần áo có thể rõ ràng hơn.
Khi ở nhà, Lâm Đào đã ước lượng đại khái, một mảnh vải to như vậy, có thể làm hai cái váy, có thể làm cho Lâm Mạn Mạn một cái.
Lúc Lâm Đào làm quần áo, Lâm Mạn Mạn ngồi ở bên cạnh đọc sách, hai người phá lệ hài hòa.
Tay nghề làm quần áo của Lâm Đào là đi theo dì Phương học, cô là người thông minh, học mọi thứ đều nhanh, từ mấy năm trước đã có thể tự làm quần áo cho mình.
Dì Phương đối với Lâm Đào rất yên tâm, vì vậy cũng không hỏi cô có cần hỗ trợ hay không.
Lúc Lâm Đào đem vải ra, dì Phương đã đem sọt trúc trong tay đan xong. Sọt trúc này dì Phương đã làm hai ngày, chờ đến khi họp chợ là có thể đi bán.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.