Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo
Chương 17: Gặp lưu manh 2
Lâm A Luật
29/04/2022
Editor: Hannah
Cô nghiêm túc xem mọi người khiêu vũ, không phát hiện được, sau khi cô bước vào đã thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh.
Những người chăm chú nhìn cô có nam có nữ, trong đó có người thắc mắc cô là người ở bộ phận nào, vì sao trước đây chưa từng gặp?
“Các người có biết cô gái mặc váy xanh kia là ai không? Trông thật ngoan.”
“Sao không có ai mời cô ấy khiêu vũ thế? Các người không lên là tôi lên đó.”
“Là người trong xưởng chúng ta à? Sao trước giờ tôi chưa gặp qua?”
“Chắc không phải đâu, người đẹp như vậy nếu ở trong xưởng sao có thể chưa từng nghe nói tới được. Có khi nào là mấy đứa sinh viên từ thành phố đến, mới được điều đến xưởng chúng ta hay không? Ban tuyên truyền bên đó kìa.”
“Không phải đâu, cô ấy không phải người trong xưởng chúng ta đâu. Lúc nãy tôi thấy Chu Mai Phương dẫn cô ấy vào nói là người thân của cô ấy, muốn tìm đối tượng trong vũ hội này.”
“Không phải người trong xưởng à...”
Sau khi nghe xong, mấy anh chàng công nhân có ý định tiến lên mời cô khiêu vũ lại có chút lưỡng lự. Nếu không phải là người trong xưởng vậy thì phải xem xét đã.
Nhưng mà, cô lớn lên rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt thanh thuần đáng yêu, có thể thấy rõ cô không hề trang điểm nhưng lại dễ dàng lấn áp mấy cô công nhân trang điểm tỉ mỉ.
Trong lúc mấy anh công nhân còn đang cân nhắc thì một anh chàng mang kính đen, vẻ ngoài nhã nhặn đi về phía Lâm Đào.
Anh chàng đó còn chưa đến gần Lâm Đào đã bị người khác vỗ vai giữ lại.
Triệu Dược Tiến cà lơ phất phơ nhìn anh chàng, nói: “Người anh em, cô ấy là bạn nhảy tôi nhìn trúng, ai cũng không được phép tranh với tôi.”
Áo sơ mi hắn đang mặc là do mẹ hắn may, hắn lại không chịu mặc tử tế, cố tình cởi ra vài cúc, trông giống mấy tên du côn.
Mẹ hắn ép hắn mặc cái áo này, lúc ra khỏi cửa hắn còn hùng hùng hổ hổ tuyên bố không đến vũ hội, nguyên văn là: “Mấy đứa công nhân trong cái xưởng này không có ai đẹp cả, con đi cũng như không thôi.”
Hắn cùng mấy người anh em đi phòng chiếu xem phim người lớn nhưng lại đúng lúc phòng chiếu đang sửa, không thể xem phim, nếu không thì có cho tiền hắn cũng không thèm đến đây.
Đến khi nhìn thấy Lâm Đào ở trong góc, hắn lại cảm thấy hôm nay đến đây là đúng đắn.
Anh chàng kia chau mày, hất bàn tay Triệu Dược Tiến ra. Anh ta và cái tên chơi bời lêu lổng Triệu Dược Tiến không phải cùng một loại người, cũng không thân thiết đến mức có thể xưng anh gọi em.
Chẳng qua, anh ta biết Triệu Dược Tiến là con trai của phó xưởng trưởng.
Nếu Triệu Dược Tiến không có thân phận này, hắn sẽ không dám ngang tàng như thế.
Anh ta nhìn trúng cô gái xinh đẹp trắng nõn kia, muốn mời cô cùng khiêu vũ nhưng Triệu Dược Tiến là người anh ta không thể chọc vào.
Anh ta chỉ là một người nghèo rách mồng tơi, trong nhà sinh ra mấy người chị rồi mới sinh được anh ta, đập nồi bán sắt cho anh ta đi học. Vất vả lắm mới được vào làm trong xưởng cơ khí lớn nhất trong trấn, có thể lãnh lương gửi về giúp đỡ người nhà. Anh ta không thể mất công việc này.
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn qua cô gái đang yên tĩnh ngồi trong góc rồi quay người mời cô gái khác khiêu vũ.
Triệu Dược Tiến hất cằm, hùng hổ hiên ngang hướng về phía Lâm Đào.
Khi nãy đám công nhân nói chuyện hắn đều nghe thấy hết, cũng biết được mục đích đến đây của Lâm Đào.
Muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt? Trong xưởng này ai có điều kiện hơn hắn?
Triệu Dược Tiến quyết tâm phải có được cô:“Người đẹp, anh có thể mời em khiêu vũ cùng anh không?”
Lâm Đào đang chuyên chú xem mọi người khiêu vũ, đột nhiên có người sáp tới làm cô giật mình.
Nhìn thấy người tới mặc áo sơ mi không chỉnh tề. Vẻ mặt, thái độ cà lơ phất phơ. Để lại cho cô ấn tượng xấu.
Cô mím môi, lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.”
Triệu Dược Tiến lớn như vậy lần đầu bị người khác từ chối, thầm nghĩ chắc cô không biết thân phận của mình mới giả vờ thanh cao, nên chủ động nói ra thân phận: “Không biết cũng không sao, em đến đây không phải chỉ vì khiêu vũ nhỉ? Muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt sao? Anh là Triệu Dược Tiến, em có thể hỏi bất kì ai ở đây cũng biết anh là ai. Trong xưởng cơ khí này, điều kiện của anh là tốt nhất.”
Cô nghiêm túc xem mọi người khiêu vũ, không phát hiện được, sau khi cô bước vào đã thu hút ánh mắt của mấy người xung quanh.
Những người chăm chú nhìn cô có nam có nữ, trong đó có người thắc mắc cô là người ở bộ phận nào, vì sao trước đây chưa từng gặp?
“Các người có biết cô gái mặc váy xanh kia là ai không? Trông thật ngoan.”
“Sao không có ai mời cô ấy khiêu vũ thế? Các người không lên là tôi lên đó.”
“Là người trong xưởng chúng ta à? Sao trước giờ tôi chưa gặp qua?”
“Chắc không phải đâu, người đẹp như vậy nếu ở trong xưởng sao có thể chưa từng nghe nói tới được. Có khi nào là mấy đứa sinh viên từ thành phố đến, mới được điều đến xưởng chúng ta hay không? Ban tuyên truyền bên đó kìa.”
“Không phải đâu, cô ấy không phải người trong xưởng chúng ta đâu. Lúc nãy tôi thấy Chu Mai Phương dẫn cô ấy vào nói là người thân của cô ấy, muốn tìm đối tượng trong vũ hội này.”
“Không phải người trong xưởng à...”
Sau khi nghe xong, mấy anh chàng công nhân có ý định tiến lên mời cô khiêu vũ lại có chút lưỡng lự. Nếu không phải là người trong xưởng vậy thì phải xem xét đã.
Nhưng mà, cô lớn lên rất xinh đẹp, da trắng nõn nà, gương mặt thanh thuần đáng yêu, có thể thấy rõ cô không hề trang điểm nhưng lại dễ dàng lấn áp mấy cô công nhân trang điểm tỉ mỉ.
Trong lúc mấy anh công nhân còn đang cân nhắc thì một anh chàng mang kính đen, vẻ ngoài nhã nhặn đi về phía Lâm Đào.
Anh chàng đó còn chưa đến gần Lâm Đào đã bị người khác vỗ vai giữ lại.
Triệu Dược Tiến cà lơ phất phơ nhìn anh chàng, nói: “Người anh em, cô ấy là bạn nhảy tôi nhìn trúng, ai cũng không được phép tranh với tôi.”
Áo sơ mi hắn đang mặc là do mẹ hắn may, hắn lại không chịu mặc tử tế, cố tình cởi ra vài cúc, trông giống mấy tên du côn.
Mẹ hắn ép hắn mặc cái áo này, lúc ra khỏi cửa hắn còn hùng hùng hổ hổ tuyên bố không đến vũ hội, nguyên văn là: “Mấy đứa công nhân trong cái xưởng này không có ai đẹp cả, con đi cũng như không thôi.”
Hắn cùng mấy người anh em đi phòng chiếu xem phim người lớn nhưng lại đúng lúc phòng chiếu đang sửa, không thể xem phim, nếu không thì có cho tiền hắn cũng không thèm đến đây.
Đến khi nhìn thấy Lâm Đào ở trong góc, hắn lại cảm thấy hôm nay đến đây là đúng đắn.
Anh chàng kia chau mày, hất bàn tay Triệu Dược Tiến ra. Anh ta và cái tên chơi bời lêu lổng Triệu Dược Tiến không phải cùng một loại người, cũng không thân thiết đến mức có thể xưng anh gọi em.
Chẳng qua, anh ta biết Triệu Dược Tiến là con trai của phó xưởng trưởng.
Nếu Triệu Dược Tiến không có thân phận này, hắn sẽ không dám ngang tàng như thế.
Anh ta nhìn trúng cô gái xinh đẹp trắng nõn kia, muốn mời cô cùng khiêu vũ nhưng Triệu Dược Tiến là người anh ta không thể chọc vào.
Anh ta chỉ là một người nghèo rách mồng tơi, trong nhà sinh ra mấy người chị rồi mới sinh được anh ta, đập nồi bán sắt cho anh ta đi học. Vất vả lắm mới được vào làm trong xưởng cơ khí lớn nhất trong trấn, có thể lãnh lương gửi về giúp đỡ người nhà. Anh ta không thể mất công việc này.
Anh ta nắm chặt tay thành nắm đấm, nhìn qua cô gái đang yên tĩnh ngồi trong góc rồi quay người mời cô gái khác khiêu vũ.
Triệu Dược Tiến hất cằm, hùng hổ hiên ngang hướng về phía Lâm Đào.
Khi nãy đám công nhân nói chuyện hắn đều nghe thấy hết, cũng biết được mục đích đến đây của Lâm Đào.
Muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt? Trong xưởng này ai có điều kiện hơn hắn?
Triệu Dược Tiến quyết tâm phải có được cô:“Người đẹp, anh có thể mời em khiêu vũ cùng anh không?”
Lâm Đào đang chuyên chú xem mọi người khiêu vũ, đột nhiên có người sáp tới làm cô giật mình.
Nhìn thấy người tới mặc áo sơ mi không chỉnh tề. Vẻ mặt, thái độ cà lơ phất phơ. Để lại cho cô ấn tượng xấu.
Cô mím môi, lắc đầu nói: “Ngại quá, tôi không biết khiêu vũ.”
Triệu Dược Tiến lớn như vậy lần đầu bị người khác từ chối, thầm nghĩ chắc cô không biết thân phận của mình mới giả vờ thanh cao, nên chủ động nói ra thân phận: “Không biết cũng không sao, em đến đây không phải chỉ vì khiêu vũ nhỉ? Muốn tìm đối tượng có điều kiện tốt sao? Anh là Triệu Dược Tiến, em có thể hỏi bất kì ai ở đây cũng biết anh là ai. Trong xưởng cơ khí này, điều kiện của anh là tốt nhất.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.