Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo
Chương 36: Hiểu Nhau 1
Lâm A Luật
02/05/2022
Editor: Hannah
Lâm Tuệ bị chọc tức đến mức không nói ra lời, căm hận nhìn Lý Thành Hề một cái rồi quay người đi.
Lẩm bẩm trong miệng, xem phim mà còn để con gái đi mua vé thì tính là đàn ông gì. Đúng là chó đội lốt người, trên thực tế nhiều lắm cũng chỉ là đồ tiểu bạch kiểm ăn bám. Ở cùng với dạng người này thì sao có thể trải qua thời gian sung sướng? Được thôi, vậy cô ta cứ mặc kệ anh ta theo Lâm Đào thôi.
Lâm Đào đúng lúc mua vé xong thì nhìn thấy Lâm Tuệ đang nói cái gì đó với Lý Thành Hề.
Đến gần liền nghe được Lý Thành Hề nói những lời kia, lông mày vốn đang nhăn lại liền giãn ra. Trong lòng không khỏi ngọt như ăn mật.
Đợi đến lúc cô đến bên cạnh Lý Thành Hề thì Lâm Tuệ đã đi rồi.
Lâm Đào cũng không thèm đi tìm cô ta lý luận, quả thật hành vi Lâm Tuệ thật sự làm cho người khác chán ghét, nhưng cô ta nói cũng đúng sự thật, ở nơi nhiều người như cổng rạp chiếu mà cãi lộn với cô ta thì không được hay cho lắm.
Hơn nữa Lâm Đào vốn định tìm cơ hội nói với Lý Thành Hề một chuyện.
"Vé cảm ơn." Lâm Đào giơ vé trong tay lên.
Lý Thành Hề gật gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta đi vào thôi."
"Không vội, tôi thấy còn mười phút mới nữa mới bắt đầu chiếu phim, chúng ta đợi một lát lại vào, tôi muốn nói với anh một chuyện trước." Lâm Đào nói.
"Được, chúng ta qua bên kia nói." Lý Thành Hề đoán được Lâm Đào muốn nói với anh cái gì, chỗ này người đến người đi không thích hợp để nói chuyện, nên liền đến hành lang bên cạnh.
Người trên hành lang không nhiều, Lâm Đào liền nói hết chuyện về thân phận của mình ra: "Tôi vốn muốn đợi đến khi xem hết phim mới nói với anh, rất nhiều người bên nhà tôi đều cảm thấy tôi có điềm xấu, khi tôi còn bé bà tôi đã muốn bóp chết tôi rồi, may mà có cha tôi che chở tôi." Cô cười cười, nhưng mũi lại có chút chua xót.
Có một số việc trong lòng mình hiểu rõ là một chuyện, nói cho người khác nghe lại là một chuyện khác.
Lý Thành Hề thấy cô thế này, đau lòng đưa tay vuốt đỉnh đầu cô.
Nghiêm mặt nói: "Lâm Đào, hiện tại là xã hội mới, chúng ta phải chống lại phong kiến mê tín. Tôi không cảm thấy đây là điềm xấu, tôi sẽ chỉ cảm thấy mẹ của em thật vĩ đại, cho dù bà ấy chết cũng muốn bảo vệ em. Em càng không nên bởi vì loại chuyện này mà cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, em rất tốt, người nói em không tốt là ngu muội." Lâm Đào yên lặng nhìn Lý Thành Hề, anh nói rất nghiêm túc, trên mặt không có một tia dối trá.
Hốc mắt cô đỏ hồng, hít hít cái mũi, cười với anh: "Cám ơn anh." Cám ơn anh, ngoại trừ cha với dì Phương, Mạn Mạn thì là người đầu tiên nói với cô như vậy.
"Cám ơn cái gì, lời tôi nói đều là thật." Lý Thành Hề nhìn hốc mắt cô gái trước mắt đỏ lên, trái tim như bị người bóp chặt lấy.
Bởi vì thân phận này, không biết cô đã chịu bao nhiêu uất ức.
Anh hạ quyết tâm, về sau sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô tiếp tục chịu chút uất ức nào.
Lâm Đào ngại ngùng cười cười, nhịn không được hỏi: "Vậy mẹ của anh là người như thế nào?" Trước đó lúc Lý Thành Hề giới thiệu tình trạng gia đình, chỉ nói trong nhà có mẹ kế, nhưng không nói đến mẹ ruột, loại tình huống này hoặc là đã ly hôn hoặc là đã qua đời. Mà vào những năm nay này thì tình huống sau chiếm đa số.
Sau khi Lâm Đào hỏi xong, mới phản ứng lại được hỏi như vậy có thể không tốt không.
Cũng may Lý Thành Hề không hề để ý cô hỏi đường đột, nói với cô một chút chuyện liên quan tới mẹ mình.
Mẹ Lý Thành Hề là đảng viên lâu năm, cha của anh là quân nhân Đảng Cộng Sản, cha anh tưởng rằng mẹ anh đã hi sinh nên cưới mẹ kế. Trên thực tế mẹ anh không hề hi sinh, vì bảo vệ cha anh mà chịu không ít cực khổ. Khi trở về vừa đúng lúc mẹ kế đang mang thai, cha anh lựa chọn mẹ kế, còn mẹ anh bởi vì thân thể chịu không ít tra tấn nên rất yếu, sau khi trở về không bao lâu thì qua đời.
"Bà ấy là người rất tốt, có khổ gì cũng tự mình chịu đựng. Lúc đó tôi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ kỹ bà ấy cười lên đặc biệt xinh đẹp." Lý Thành Hề nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chỉ có mấy câu ngắn ngủi.
Nhưng Lâm Đào hiểu rõ, trong mấy lời ngắn ngủi này, còn có rất nhiều gút mắc trong gia đình anh.
Ví dụ như một người phụ nữ vì bảo vệ người mình yêu mà chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, thế mà sau khi trở về lại nhìn thấy người yêu có gia đình mới, có con, đó là loại thống khổ như thế nào...
Lâm Tuệ bị chọc tức đến mức không nói ra lời, căm hận nhìn Lý Thành Hề một cái rồi quay người đi.
Lẩm bẩm trong miệng, xem phim mà còn để con gái đi mua vé thì tính là đàn ông gì. Đúng là chó đội lốt người, trên thực tế nhiều lắm cũng chỉ là đồ tiểu bạch kiểm ăn bám. Ở cùng với dạng người này thì sao có thể trải qua thời gian sung sướng? Được thôi, vậy cô ta cứ mặc kệ anh ta theo Lâm Đào thôi.
Lâm Đào đúng lúc mua vé xong thì nhìn thấy Lâm Tuệ đang nói cái gì đó với Lý Thành Hề.
Đến gần liền nghe được Lý Thành Hề nói những lời kia, lông mày vốn đang nhăn lại liền giãn ra. Trong lòng không khỏi ngọt như ăn mật.
Đợi đến lúc cô đến bên cạnh Lý Thành Hề thì Lâm Tuệ đã đi rồi.
Lâm Đào cũng không thèm đi tìm cô ta lý luận, quả thật hành vi Lâm Tuệ thật sự làm cho người khác chán ghét, nhưng cô ta nói cũng đúng sự thật, ở nơi nhiều người như cổng rạp chiếu mà cãi lộn với cô ta thì không được hay cho lắm.
Hơn nữa Lâm Đào vốn định tìm cơ hội nói với Lý Thành Hề một chuyện.
"Vé cảm ơn." Lâm Đào giơ vé trong tay lên.
Lý Thành Hề gật gật đầu: "Tốt, vậy chúng ta đi vào thôi."
"Không vội, tôi thấy còn mười phút mới nữa mới bắt đầu chiếu phim, chúng ta đợi một lát lại vào, tôi muốn nói với anh một chuyện trước." Lâm Đào nói.
"Được, chúng ta qua bên kia nói." Lý Thành Hề đoán được Lâm Đào muốn nói với anh cái gì, chỗ này người đến người đi không thích hợp để nói chuyện, nên liền đến hành lang bên cạnh.
Người trên hành lang không nhiều, Lâm Đào liền nói hết chuyện về thân phận của mình ra: "Tôi vốn muốn đợi đến khi xem hết phim mới nói với anh, rất nhiều người bên nhà tôi đều cảm thấy tôi có điềm xấu, khi tôi còn bé bà tôi đã muốn bóp chết tôi rồi, may mà có cha tôi che chở tôi." Cô cười cười, nhưng mũi lại có chút chua xót.
Có một số việc trong lòng mình hiểu rõ là một chuyện, nói cho người khác nghe lại là một chuyện khác.
Lý Thành Hề thấy cô thế này, đau lòng đưa tay vuốt đỉnh đầu cô.
Nghiêm mặt nói: "Lâm Đào, hiện tại là xã hội mới, chúng ta phải chống lại phong kiến mê tín. Tôi không cảm thấy đây là điềm xấu, tôi sẽ chỉ cảm thấy mẹ của em thật vĩ đại, cho dù bà ấy chết cũng muốn bảo vệ em. Em càng không nên bởi vì loại chuyện này mà cảm thấy mình có chỗ nào không tốt, em rất tốt, người nói em không tốt là ngu muội." Lâm Đào yên lặng nhìn Lý Thành Hề, anh nói rất nghiêm túc, trên mặt không có một tia dối trá.
Hốc mắt cô đỏ hồng, hít hít cái mũi, cười với anh: "Cám ơn anh." Cám ơn anh, ngoại trừ cha với dì Phương, Mạn Mạn thì là người đầu tiên nói với cô như vậy.
"Cám ơn cái gì, lời tôi nói đều là thật." Lý Thành Hề nhìn hốc mắt cô gái trước mắt đỏ lên, trái tim như bị người bóp chặt lấy.
Bởi vì thân phận này, không biết cô đã chịu bao nhiêu uất ức.
Anh hạ quyết tâm, về sau sẽ bảo vệ cô thật tốt, không để cô tiếp tục chịu chút uất ức nào.
Lâm Đào ngại ngùng cười cười, nhịn không được hỏi: "Vậy mẹ của anh là người như thế nào?" Trước đó lúc Lý Thành Hề giới thiệu tình trạng gia đình, chỉ nói trong nhà có mẹ kế, nhưng không nói đến mẹ ruột, loại tình huống này hoặc là đã ly hôn hoặc là đã qua đời. Mà vào những năm nay này thì tình huống sau chiếm đa số.
Sau khi Lâm Đào hỏi xong, mới phản ứng lại được hỏi như vậy có thể không tốt không.
Cũng may Lý Thành Hề không hề để ý cô hỏi đường đột, nói với cô một chút chuyện liên quan tới mẹ mình.
Mẹ Lý Thành Hề là đảng viên lâu năm, cha của anh là quân nhân Đảng Cộng Sản, cha anh tưởng rằng mẹ anh đã hi sinh nên cưới mẹ kế. Trên thực tế mẹ anh không hề hi sinh, vì bảo vệ cha anh mà chịu không ít cực khổ. Khi trở về vừa đúng lúc mẹ kế đang mang thai, cha anh lựa chọn mẹ kế, còn mẹ anh bởi vì thân thể chịu không ít tra tấn nên rất yếu, sau khi trở về không bao lâu thì qua đời.
"Bà ấy là người rất tốt, có khổ gì cũng tự mình chịu đựng. Lúc đó tôi còn nhỏ, rất nhiều chuyện đều không nhớ rõ lắm, chỉ nhớ kỹ bà ấy cười lên đặc biệt xinh đẹp." Lý Thành Hề nói chuyện lời ít mà ý nhiều, chỉ có mấy câu ngắn ngủi.
Nhưng Lâm Đào hiểu rõ, trong mấy lời ngắn ngủi này, còn có rất nhiều gút mắc trong gia đình anh.
Ví dụ như một người phụ nữ vì bảo vệ người mình yêu mà chịu bao nhiêu đau khổ như vậy, thế mà sau khi trở về lại nhìn thấy người yêu có gia đình mới, có con, đó là loại thống khổ như thế nào...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.