Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo
Chương 5: Quan Tài Tử 2
Lâm A Luật
26/04/2022
Editor: Hannah
Lâm Đào mười chín tuổi, so với ký ức giữa của cô ta còn đẹp hơn nhiều, làn da kiều nộn như có thể véo ra nước, vòng eo tinh tế, đôi mắt ngập nước, nhìn vào trong lòng ai đều không nhịn được ngứa ngáy.
Trong lòng Lâm Tuệ hiện lên sự ghen ghét, nhưng nghĩ đến ông trời đối cô ta vẫn rất tốt, cho cô ta cơ hội sống lại một lần nữa, mà cô ta sẽ nhân cơ hội này cướp đi tất cả những thứ thuộc về Lâm Đào, sự ghen ghét trong lòng cũng theo gió phiêu tán.
Dù Lâm Đào lớn lên đẹp, nhưng ở dưới sự tra tấn của Triệu Dược Tiến cũng sẽ giống như mình đời trước?
Cô ta trọng sinh trở về, nhất định phải gả cho Thẩm Quốc Bân, lại làm Lâm Đào gả cho Triệu Dược Tiến!
Nghĩ đến đây, Lâm Tuệ cười cười.
Lâm Đào cảm nhận được Lâm Tuệ đánh giá cô, hơn nữa sự đánh giá này không có ý tốt.
Cô nhíu mày, không biết Lâm Tuệ vì cái gì muốn nhìn mình như vậy.
Nhưng nghĩ đến tính cách chị họ cô lại hiểu rõ. Hẳn là nghĩ đến cô sắp phải làm mẹ kế, cho nên mới vui sướng khi người gặp họa đi?
Cô mím môi, quay mặt qua một bên lộ ra không vui.
Lâm Thường Hải cũng cảm nhận được con gái không được tự nhiên, đem Lâm Đào che ở phía sau.
Nhìn cháu gái bị cả nhà chiều hư, giọng nói không tốt lắm: “A Tuệ, bà nội cháu đâu? Chú tìm bà nội có việc.”
Lâm Tuệ biết ông tìm bà nội làm gì, vì thế nói: “Chú hai, cháu biết người tìm bà nội có chuyện gì. Nếu chú tìm bà nội nói về chuyện Lâm Đào không muốn gả cho Thẩm Quốc Bân, chú có thể không cần đi.”
Lâm Thường Hải nghẹn một hơi.
Lại nghe thấy Lâm Tuệ nói: “Lâm Đào, chị biết em cũng không muốn gả làm mẹ kế người ta, không sao, chị đã nói chuyện cùng bà nội, chị sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân.”
Hai cha con Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào dù như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Lâm Tuệ vậy mà lại nói như vậy.
Trong mắt Lâm Đào tràn đầy kinh ngạc, cô thậm chí còn hoài nghi Lâm Tuệ là cố ý nói mát châm chọc. Nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tuệ, không giống như là nói giỡn.
Vậy càng nói không rõ.
Lúc trước Lâm Tuệ không phải vẫn luôn thích con trai của phó xưởng máy móc sao? Kêu Triệu gì đó? Cô luôn không thích để ý chuyện của nhà bác cả, cho nên không nhớ rõ.
Sao bây giờ Lâm Tuệ lại nói phải gả cho Thẩm Quốc Bân?
Lâm Đào thật sự không rõ Lâm Tuệ nghĩ như thế nào.
Đúng lúc này, Trương Hồng Anh cùng bà nội Lâm cũng đi theo ra từ nhà chính, hai người thấy Lâm Đào, sắc mặt càng thêm khó coi, trong miệng cũng không chứa lời gì hay.
Trương Hồng Anh là mắng Lâm Tuệ ngốc, đầu óc nước vào, con trai của phó xưởng thì không cần lại muốn gả cho người khác làm mẹ kế, muốn bị người khác chê cười chết có phải hay không?
Mà bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Đào, hai mắt trợn to, mũi hếch lên chống nạnh mắng: “Lâm Đào, mày đúng là yêu tinh hại người, là mày làm hại A Tuệ phải làm mẹ kế!”
Bà nội Lâm không thích Lâm Đào, từ nhỏ Lâm Đào đã biết.
Đối với việc mắng chửi của bà nội Lâm cô đã sớm miễn dịch, rất nhiều lúc bà nội Lâm mắng cô, cô liền giả vờ không nghe thấy, trong miệng còn khẽ hát, mỗi lần đều có thể chọc cho bà nội Lâm tức chết.
Lâm Thường Hải lại đau lòng con gái mình bị mắng, vội đứng chắn đẩy Lâm Đào ra sau lưng, nhìn mẹ không nói lý trả lời: “Như thế nào có thể đẩy chuyện này lên người A Đào? Việc hôn nhân này chính là do mẹ ôm xuống, lại nói sao A Đào có thể làm mẹ kế, thay đổi A Tuệ thì không được?!”
Lâm Đào mười chín tuổi, so với ký ức giữa của cô ta còn đẹp hơn nhiều, làn da kiều nộn như có thể véo ra nước, vòng eo tinh tế, đôi mắt ngập nước, nhìn vào trong lòng ai đều không nhịn được ngứa ngáy.
Trong lòng Lâm Tuệ hiện lên sự ghen ghét, nhưng nghĩ đến ông trời đối cô ta vẫn rất tốt, cho cô ta cơ hội sống lại một lần nữa, mà cô ta sẽ nhân cơ hội này cướp đi tất cả những thứ thuộc về Lâm Đào, sự ghen ghét trong lòng cũng theo gió phiêu tán.
Dù Lâm Đào lớn lên đẹp, nhưng ở dưới sự tra tấn của Triệu Dược Tiến cũng sẽ giống như mình đời trước?
Cô ta trọng sinh trở về, nhất định phải gả cho Thẩm Quốc Bân, lại làm Lâm Đào gả cho Triệu Dược Tiến!
Nghĩ đến đây, Lâm Tuệ cười cười.
Lâm Đào cảm nhận được Lâm Tuệ đánh giá cô, hơn nữa sự đánh giá này không có ý tốt.
Cô nhíu mày, không biết Lâm Tuệ vì cái gì muốn nhìn mình như vậy.
Nhưng nghĩ đến tính cách chị họ cô lại hiểu rõ. Hẳn là nghĩ đến cô sắp phải làm mẹ kế, cho nên mới vui sướng khi người gặp họa đi?
Cô mím môi, quay mặt qua một bên lộ ra không vui.
Lâm Thường Hải cũng cảm nhận được con gái không được tự nhiên, đem Lâm Đào che ở phía sau.
Nhìn cháu gái bị cả nhà chiều hư, giọng nói không tốt lắm: “A Tuệ, bà nội cháu đâu? Chú tìm bà nội có việc.”
Lâm Tuệ biết ông tìm bà nội làm gì, vì thế nói: “Chú hai, cháu biết người tìm bà nội có chuyện gì. Nếu chú tìm bà nội nói về chuyện Lâm Đào không muốn gả cho Thẩm Quốc Bân, chú có thể không cần đi.”
Lâm Thường Hải nghẹn một hơi.
Lại nghe thấy Lâm Tuệ nói: “Lâm Đào, chị biết em cũng không muốn gả làm mẹ kế người ta, không sao, chị đã nói chuyện cùng bà nội, chị sẽ gả cho Thẩm Quốc Bân.”
Hai cha con Lâm Thường Hải cùng Lâm Đào dù như thế nào cũng chưa từng nghĩ đến, Lâm Tuệ vậy mà lại nói như vậy.
Trong mắt Lâm Đào tràn đầy kinh ngạc, cô thậm chí còn hoài nghi Lâm Tuệ là cố ý nói mát châm chọc. Nhưng lại thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Tuệ, không giống như là nói giỡn.
Vậy càng nói không rõ.
Lúc trước Lâm Tuệ không phải vẫn luôn thích con trai của phó xưởng máy móc sao? Kêu Triệu gì đó? Cô luôn không thích để ý chuyện của nhà bác cả, cho nên không nhớ rõ.
Sao bây giờ Lâm Tuệ lại nói phải gả cho Thẩm Quốc Bân?
Lâm Đào thật sự không rõ Lâm Tuệ nghĩ như thế nào.
Đúng lúc này, Trương Hồng Anh cùng bà nội Lâm cũng đi theo ra từ nhà chính, hai người thấy Lâm Đào, sắc mặt càng thêm khó coi, trong miệng cũng không chứa lời gì hay.
Trương Hồng Anh là mắng Lâm Tuệ ngốc, đầu óc nước vào, con trai của phó xưởng thì không cần lại muốn gả cho người khác làm mẹ kế, muốn bị người khác chê cười chết có phải hay không?
Mà bà nội Lâm nhìn thấy Lâm Đào, hai mắt trợn to, mũi hếch lên chống nạnh mắng: “Lâm Đào, mày đúng là yêu tinh hại người, là mày làm hại A Tuệ phải làm mẹ kế!”
Bà nội Lâm không thích Lâm Đào, từ nhỏ Lâm Đào đã biết.
Đối với việc mắng chửi của bà nội Lâm cô đã sớm miễn dịch, rất nhiều lúc bà nội Lâm mắng cô, cô liền giả vờ không nghe thấy, trong miệng còn khẽ hát, mỗi lần đều có thể chọc cho bà nội Lâm tức chết.
Lâm Thường Hải lại đau lòng con gái mình bị mắng, vội đứng chắn đẩy Lâm Đào ra sau lưng, nhìn mẹ không nói lý trả lời: “Như thế nào có thể đẩy chuyện này lên người A Đào? Việc hôn nhân này chính là do mẹ ôm xuống, lại nói sao A Đào có thể làm mẹ kế, thay đổi A Tuệ thì không được?!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.