Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo
Chương 39: Tai Nạn 1
Lâm A Luật
03/05/2022
Editor: Hannah
Lúc xế chiều dì Phương hái được ít rau dại tươi trên núi, chờ đến lúc Lâm Đào về nhà thì đưa cho cô.
"Vừa mọc trên núi, làm rau trộn là ngon nhất rồi. Còn có nấm mối cũng sắp ra rồi, hôm nay lúc dì đi phát hiện một bụi lớn, nếu có thể mưa hai trận thì tốt rồi, chúng ta có thể lên núi hái nấm mối." Dì Phương cười nói.
Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, Tương Thành bọn họ đặc biệt nhiều núi, trên núi hầu như có thể để cho bọn họ ăn đủ.
Đủ loại nấm, rau dại, măng tre, dâu dại, bánh trà đào, nho tháng tám, quả cà gai,... Đều nhiều đến đếm không hết.
Lâm Đào cũng thích lên trên núi hái những cái này, nên gật đầu nói: "Vâng, vậy lần sau khi dì Phương đi tiếp thì gọi con nhé."
"Được." Dì Phương gật đầu: "Dì Phương hỏi con này, con với thằng bé kia tiếp xúc thế nào rồi?" Lần trước lúc Lâm Đào đi tìm Chu Mai Phương đã nói với dì Phương chuyện muốn tìm Lý Thành Hề, dì ấy rất ủng hộ. Hôm nay Lâm Đào đi gặp Lý Thành Hề, dì ấy cũng biết.
Dì ấy nhìn tận mắt Lâm Đào lớn lên, cũng giống như con gái mình, nên rất quan tâm, không nhịn được muốn hỏi một chút.
Lâm Đào mím môi cười cười: "Rất tốt."
"Rất tốt thì tốt rồi, vậy các con cố gắng ở chung với nhau, chờ hai ngày nữa mang về nhà để cha con nhìn một cái. Con nói với cha con chuyện này hay chưa?" Lâm Đào lắc đầu: "Chưa ạ, lúc đầu con định nói hôm qua, nhưng lúc đó chúng con còn chưa rõ ràng, con sợ nói quá sớm không tốt, nên dự định đêm nay mới nói với cha con."
"Ừ tốt, cha con nghe thấy chắc vui vẻ đến mức phải uống được thêm hai chén." Dì Phương cười không ngậm miệng được.
Bởi vì thân phận quan tài tử của Lâm Đào nên từ sau khi đến tuổi, trong nhà cũng chưa từng có ai tới cửa cầu hôn.
Thậm chí ngay cả cô gái ngốc nhất trong thôn cũng đã gả đi, A Đào nhà bọn họ có vóc người xinh đẹp, còn có học vấn, vì cái gì mà không gả được chứ?
Dì Phương không phải chưa từng buồn lòng vì chuyện này, còn đặc biệt tìm người giới thiệu đối tượng cho A Đào, nhưng đối phương lại giới thiệu người có vợ đã chết khiến dì Phương tức giận đến mức muốn mắng người.
Giờ thì tốt rồi, xem như chuyện thành.
Lâm Đào thì ngược lại không gấp chuyện hôn sự của mình cho lắm, cô cảm thấy cùng lắm thì đời này không lấy chồng, có cái gì phải sợ. Cô có tay có chân, chẳng lẽ không lấy chồng còn không vượt qua nổi?
Sau khi Dì Phương đi, Lâm Đào liền theo thường lệ bắt đầu làm cơm tối.
Chuẩn bị nhân dịp hôm nay sẽ nói với cha cô chuyện giữa cô với Lý Thành Hề. Dựa theo dì Phương nói, nếu cha cô nghe được, nhất định vui vẻ đến mức uống thêm hai chén, vậy hôm nay còn phải nấu thêm vài món ăn mới được.
Lấy lạp xưởng lúc ăn tết còn ra rửa sạch sẽ, cắt thành miếng luộc chín, xào thịt đậu giác muối chua, lại đem rau dại tươi hôm nay dì Phương vừa đưa tới rửa sạch sẽ xé thành từng sợi nhỏ, trộn với dầu tự làm, còn lấy thêm ớt xào với ít đậu phộng, phù hợp để nhắm rượu.
Làm xong cơm tối, Lâm Đào liền chờ Lâm Thường Hải trở về.
Thế nhưng không biết thế nào, bình thường giờ này Lâm Thường Hải đã sớm về rồi, hôm nay còn chưa nhìn thấy bóng người.
Ngay tại lúc Lâm Đào nhịn không được lo nghĩ thì đại đội bí thư chi bộ phái người đến bảo cô.
"Lâm Đào, Lâm Đào, nhanh chuẩn bị một chút, bệnh viện vừa gọi điện tới, nói là lúc cha con dỡ hàng bị thương, được đưa đến bệnh viện rồi, con mau chóng tới xem đi." Đến lúc này Lâm Thường Hải còn chưa trở lại, trong lòng Lâm Đào vốn đã không yên tâm, lúc này nghe nói như thế, càng cảm thấy dưới chân đứng không vững, thiếu chút nữa ngã.
Thím kia vội vàng đỡ cô: "Không sao chứ?" Lâm Đào ổn định tâm thần, nói cảm ơn với thím: "Con không sao, cảm ơn thím." Trở về gian phòng của mình, mở tủ quần áo lấy một cái hộp sắt từ bên trong ra, đây đều là tiền nhà bọn họ dành dụm được mấy năm nay. Từ nhỏ cô đã trưởng thành sớm, sau mười lăm tuổi, cha cô liền đưa tiền lương mỗi tháng cho cô, để cô quản lý chi tiêu gia đình.
Cô quản lý chi tiêu rất trật tự, mỗi tháng lấy ra bao nhiêu tiền làm tiền ăn, giữ lại bảo nhiêu tiền, đều ghi vào sổ sách.
Đi bệnh viện chắc chắn cần tiền, cô phải đem đủ tiền mới được. Cầm một xấp nhân dân tệ nhỏ, Lâm Đào liền khóa ngăn tủ lại, khóa cửa nhà, rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Lúc xế chiều dì Phương hái được ít rau dại tươi trên núi, chờ đến lúc Lâm Đào về nhà thì đưa cho cô.
"Vừa mọc trên núi, làm rau trộn là ngon nhất rồi. Còn có nấm mối cũng sắp ra rồi, hôm nay lúc dì đi phát hiện một bụi lớn, nếu có thể mưa hai trận thì tốt rồi, chúng ta có thể lên núi hái nấm mối." Dì Phương cười nói.
Tục ngữ nói lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, Tương Thành bọn họ đặc biệt nhiều núi, trên núi hầu như có thể để cho bọn họ ăn đủ.
Đủ loại nấm, rau dại, măng tre, dâu dại, bánh trà đào, nho tháng tám, quả cà gai,... Đều nhiều đến đếm không hết.
Lâm Đào cũng thích lên trên núi hái những cái này, nên gật đầu nói: "Vâng, vậy lần sau khi dì Phương đi tiếp thì gọi con nhé."
"Được." Dì Phương gật đầu: "Dì Phương hỏi con này, con với thằng bé kia tiếp xúc thế nào rồi?" Lần trước lúc Lâm Đào đi tìm Chu Mai Phương đã nói với dì Phương chuyện muốn tìm Lý Thành Hề, dì ấy rất ủng hộ. Hôm nay Lâm Đào đi gặp Lý Thành Hề, dì ấy cũng biết.
Dì ấy nhìn tận mắt Lâm Đào lớn lên, cũng giống như con gái mình, nên rất quan tâm, không nhịn được muốn hỏi một chút.
Lâm Đào mím môi cười cười: "Rất tốt."
"Rất tốt thì tốt rồi, vậy các con cố gắng ở chung với nhau, chờ hai ngày nữa mang về nhà để cha con nhìn một cái. Con nói với cha con chuyện này hay chưa?" Lâm Đào lắc đầu: "Chưa ạ, lúc đầu con định nói hôm qua, nhưng lúc đó chúng con còn chưa rõ ràng, con sợ nói quá sớm không tốt, nên dự định đêm nay mới nói với cha con."
"Ừ tốt, cha con nghe thấy chắc vui vẻ đến mức phải uống được thêm hai chén." Dì Phương cười không ngậm miệng được.
Bởi vì thân phận quan tài tử của Lâm Đào nên từ sau khi đến tuổi, trong nhà cũng chưa từng có ai tới cửa cầu hôn.
Thậm chí ngay cả cô gái ngốc nhất trong thôn cũng đã gả đi, A Đào nhà bọn họ có vóc người xinh đẹp, còn có học vấn, vì cái gì mà không gả được chứ?
Dì Phương không phải chưa từng buồn lòng vì chuyện này, còn đặc biệt tìm người giới thiệu đối tượng cho A Đào, nhưng đối phương lại giới thiệu người có vợ đã chết khiến dì Phương tức giận đến mức muốn mắng người.
Giờ thì tốt rồi, xem như chuyện thành.
Lâm Đào thì ngược lại không gấp chuyện hôn sự của mình cho lắm, cô cảm thấy cùng lắm thì đời này không lấy chồng, có cái gì phải sợ. Cô có tay có chân, chẳng lẽ không lấy chồng còn không vượt qua nổi?
Sau khi Dì Phương đi, Lâm Đào liền theo thường lệ bắt đầu làm cơm tối.
Chuẩn bị nhân dịp hôm nay sẽ nói với cha cô chuyện giữa cô với Lý Thành Hề. Dựa theo dì Phương nói, nếu cha cô nghe được, nhất định vui vẻ đến mức uống thêm hai chén, vậy hôm nay còn phải nấu thêm vài món ăn mới được.
Lấy lạp xưởng lúc ăn tết còn ra rửa sạch sẽ, cắt thành miếng luộc chín, xào thịt đậu giác muối chua, lại đem rau dại tươi hôm nay dì Phương vừa đưa tới rửa sạch sẽ xé thành từng sợi nhỏ, trộn với dầu tự làm, còn lấy thêm ớt xào với ít đậu phộng, phù hợp để nhắm rượu.
Làm xong cơm tối, Lâm Đào liền chờ Lâm Thường Hải trở về.
Thế nhưng không biết thế nào, bình thường giờ này Lâm Thường Hải đã sớm về rồi, hôm nay còn chưa nhìn thấy bóng người.
Ngay tại lúc Lâm Đào nhịn không được lo nghĩ thì đại đội bí thư chi bộ phái người đến bảo cô.
"Lâm Đào, Lâm Đào, nhanh chuẩn bị một chút, bệnh viện vừa gọi điện tới, nói là lúc cha con dỡ hàng bị thương, được đưa đến bệnh viện rồi, con mau chóng tới xem đi." Đến lúc này Lâm Thường Hải còn chưa trở lại, trong lòng Lâm Đào vốn đã không yên tâm, lúc này nghe nói như thế, càng cảm thấy dưới chân đứng không vững, thiếu chút nữa ngã.
Thím kia vội vàng đỡ cô: "Không sao chứ?" Lâm Đào ổn định tâm thần, nói cảm ơn với thím: "Con không sao, cảm ơn thím." Trở về gian phòng của mình, mở tủ quần áo lấy một cái hộp sắt từ bên trong ra, đây đều là tiền nhà bọn họ dành dụm được mấy năm nay. Từ nhỏ cô đã trưởng thành sớm, sau mười lăm tuổi, cha cô liền đưa tiền lương mỗi tháng cho cô, để cô quản lý chi tiêu gia đình.
Cô quản lý chi tiêu rất trật tự, mỗi tháng lấy ra bao nhiêu tiền làm tiền ăn, giữ lại bảo nhiêu tiền, đều ghi vào sổ sách.
Đi bệnh viện chắc chắn cần tiền, cô phải đem đủ tiền mới được. Cầm một xấp nhân dân tệ nhỏ, Lâm Đào liền khóa ngăn tủ lại, khóa cửa nhà, rồi vội vàng ra khỏi cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.