Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 46: Xa Nhau 2

Lâm A Luật

03/05/2022

Editor: Hannah

Sau ngày đó Lâm Đào mang theo Lý Thành Hề đi dạo ở thôn Đào Hoa, bị người trong thôn thấy được, hỏi đây là ai. Lâm Đào thoải mái hào phóng cùng mọi người giới thiệu, đây là đối tượng của cô.

Người già trong thôn nhìn Lý Thành Hề lại nhìn Lâm Đào, không ngừng nói hai người đặc biệt xứng đôi.

Cũng có người không có ý tốt, trộm nói thầm Lý Thành Hề có biết thân thế quan tài tử của Lâm Đào không.

“Ta đoán là không biết, nếu đã biết sao hắn có thể làm đối tượng của Lâm Đào? Không sợ bị khắc?”

“Ai nói không phải? Dù hắn đồng ý, nhà hắn cũng không thể đồng ý, lúc trước Lâm Xương không phải cũng thích Lâm Đào, nói cái gì muốn cưới nó, sau đó không phải bị cha mẹ hắn đánh chửi một trận, bây giờ kết thân cùng một cô gái ở Thẩm gia trang, tháng sáu cuối năm sẽ phải kết hôn.”

Kia hai người lẩm nhẩm lầm nhầm, không chú ý tới Lý Thành Hề đã đi tới phía sau hai người.

Lý Thành Hề cũng coi như có kinh nghiệm đối phó với loại người này, không nói gì khác, chỉ nói anh có bạn đi làm ở Cục Công An, hai ngày trước mới vừa bắt hai người tuyên truyền phong kiến mê tín. Hôm nào anh đi hỏi một chút người bạn làm ở Cục Công An còn có thể cho hai thím đằng kia một chân, để hai bà cùng hai người khác cùng nhau giao lưu.

Lập tức khiến hai người phụ nữ thích khua môi múa mép sợ thành chim cút, một câu cũng không dám nói.

Lâm Đào từ trong nhà lấy ra một bao tải, hai người lên núi hái được lá trà mới vừa mọc đem về bỏ đầy một lu trà để ủ sang tháng 5 dùng.

Lúc xuống núi bọn họ gặp được một con rắn, Lâm Đào sợ tới mức ngừng thở không dám nói lời nào, Lý Thành Hề lá gan lớn, để Lâm Đào lui ra phía sau, chính mình chộp một cái đã bắt được vị trí bảy tấc của rắn rồi cất vào bao tải vốn dùng để đựng măng, muốn đem về cho Lâm Thường Hải ngâm rượu uống.

Chạng vạng, hai người ngồi ở trên sườn núi nhìn ánh nắng chiều.



Buổi tối gió thổi qua, nhè nhẹ mang theo hơi ấm, cực kỳ thoải mái.

Hai người ngồi rất gần, so với lần trước bọn họ cùng đi xem phim điện ảnh còn muốn gần hơn. Lý Thành Hề nghiêng đầu sang một bên, chóp mũi đã sắp cọ đến gò má Lâm Đào.

Sau khi Lâm Đào ý thức được, đỏ mặt muốn dịch ra một ít.

Nhưng Lý Thành Hề lại không cho cô cơ hội này, nhỏ giọng nói một câu: “Đừng nhúc nhích, trên tóc có lá cây.”

Lâm Đào liền chịu đựng ngượng ngùng không nhúc nhích, đợi trong chốc lát, Lý Thành Hề quả nhiên từ đỉnh đầu cô lấy ra một mảnh lá cây.

Cũng may Lý Thành Hề không hề có động tác khác, hai người ngồi hóng gió một lát thì đi về thôn.

Trên đường về nhà, vừa vặn gặp được hai người trẻ tuổi chính diện đi tới, trong đó một người gọi người kia là ‘Lâm Xương’.

Lý Thành Hề còn nhớ rõ lời nói của hai người phụ nữ khua môi múa mép lúc trước, nghe thấy cái tên này anh nhìn thoáng qua, thấy cái tên Lâm Xương kia cũng đang nhìn mình.

Chẳng qua khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, Lâm Xương đã hoảng loạn thu hồi ánh mắt, không dám nhìn tiếp.

Vốn dĩ trong lòng Lý Thành Hề còn trộm có chút để ý cái tên Lâm Xương này, bây giờ một chút cũng không thèm để ý. Chỉ bằng cái lá gan này, khó trách bị cha mẹ nói vài câu đã không dám thích A Đào, tư tưởng cổ hủ tin tưởng phong kiến mê tín không nói, còn không giống một người đàn ông.

Đối với người như vậy, đáy lòng Lý Thành Hề có chút khinh thường.

Kỳ nghỉ có hạn, sau hai ngày này Lý Thành Hề cũng nên về bộ đội báo danh.



Đi ngày đó Lâm Đào đi đưa anh, di Phương còn giúp chuẩn bị một ít đặc sản, Lý Thành Hề chỉ một người tới Tương Thành, lúc trở về nhưng thật ra mang theo không ít đồ vật.

“Rất nhanh anh sẽ trở về.”

Ga tàu hỏa người tới tiễn đưa rất nhiều, cũng đặc biệt ồn, Lý Thành Hề ghé bên tai Lâm Đào nói chuyện. Thân thể hai người dựa gần, chóp mũi Lý Thành Hề quanh quẩn mùi hương thuộc về Lâm Đào, rất dễ chịu.

Suy nghĩ phải tạm chia xa quanh quẩn trong lòng, Lâm Đào căn bản mặc kệ động tác này, ở trong mắt dì Phương có thể bị coi là quá thân mật hay không.

Rầu rĩ gật gật đầu: “Vâng, tôi chờ anh.”

Lý Thành Hề còn muốn lại nói cái gì, lại cảm thấy lúc này nói cái gì đều là vô nghĩa, còn không bằng đến lúc đó trở về sớm một chút gặp cô, không để cô phải chờ đợi quá lâu.

Duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của Lâm Đào, lên xe lửa trong tiếng thúc giục của nhân viên tàu.

Mắt thấy Lý Thành Hề lên xe lửa, theo thời gian xe lửa chậm rãi chuyển động, Lý Thành Hề nhịn không được mở cửa sổ ra, dò ra nửa người, tại chỗ hướng Lâm Đào phất tay.

Lâm Đào không nhịn được đuổi theo vài bước, nhưng xe lửa thật sự quá nhanh, cô không đuổi kịp.

Có vài người đến tiễn đưa nhìn xe lửa đi, không nhịn được bật khóc.

Lâm Đào không khóc, nhưng trong lòng rất khó chịu.

Dì Phương duỗi tay ôm bả vai cô, trấn an nói "Không có việc gì, rất nhanh có thể gặp lại"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook