Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày

Chương 3:

Minh Cẩm

23/08/2024

Đến khi Trần Mộ Tây ngồi vào bàn cơm, tất cả cháu trai, cháu gái, cháu nội, cháu ngoại đều biết ông nội/ông ngoại mình đang dùng WeChat, quan trọng nhất là biết phát lì xì.

Chúng tích cực rủ nhau xin lì xì, đương nhiên là đều khéo léo, uyển chuyển.

Chỉ là vồ vập tranh nhau add Trần Mộ Tây vào các nhóm chat phát lì xì mới lập mà thôi.

Nhưng tên nhóm để lộ hết, toàn là: "Nhóm lì xì: Không có ông nội/ông ngoại lì xì thì không vui", "Nhóm lì xì: Bé nào được ông nội/ông ngoại lì xì là cục cưng", "Nhóm lì xì: Chúng mình có ông nội/ông ngoại thích phát lì xì", "Nhóm lì xì: Nhận được lì xì của ông nội/ông ngoại thật là hạnh phúc" các kiểu các thứ. Thấy đám trẻ tha thiết mong đợi như vậy, Trần Mộ Tây cũng vui vẻ ra tiền.

Năm mới đến, đám trẻ nhà bạn thân tới xông cửa, cùng với con cháu nhà mấy anh em của Trần Mộ Tây, nhóm lì xì như cầu tuyết, càng lăn càng lớn. Kỳ nghỉ tết chỉ ngắn ngủi mấy ngày, Trần Mộ Tây đã gửi không biết bao nhiêu lì xì.

Chờ sau khi các con đưa con cái đi, vợ của Trần Mộ Tây nhìn một chuỗi thông báo khấu trừ ngân hàng gửi đến điện thoại, đau lòng không thôi, hết cách, nói: “Ông cũng thật là, rõ ràng đã biết hạn mức gửi lì xì thấp nhất không phải một nghìn, sao còn để chúng nó lừa ông? Ông nhìn xem, ông đã gửi hơn trăm nghìn tiền lì xì rồi.”

Trần Mộ Tây mỉm cười, không thèm để ý, đáp: “Tôi đã nói với bố mẹ chúng nó rồi, về là tịch thu tiền, chúng sẽ không cầm đi phung phí đâu. Tôi thấy chúng nó vắt óc nghĩ cách xin tiền cũng đáng yêu. Ăn tết mà, chẳng phải càng náo nhiệt càng vui sao?”

Nghe Trần Mộ Tây nói vậy, bà cụ nín thinh. Thế là bọn nhỏ mất công nghĩ cách nhưng mừng hụt rồi, cuối cùng tiền cũng đâu tới tay. Bà nói tiếp: "Tôi thấy ông chơi chúng nó một vố nên mới vui thì có."

Trần Mộ Tây cười thần bí, lắc ngón trỏ, đáp: "Ai bảo chúng nó muốn lừa tôi, tôi không vui vẻ gì, chỉ là thấy lòng thảnh thơi thôi."

***

Màn đêm như thú dữ, nuốt trọn tất cả ánh sáng và sự sầm uất ban ngày, khiến thế gian sầm tối.

Đêm đầu xuân vẫn se lạnh, gió lạnh gào thét khắp nơi, đánh lên cột điên, phát ra tiếng “rào rào rào rào”.



Trên con đường trống trải, một bóng người cao lớn mơ hồ, ăn mặc kín mít bình thản bước đi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn màn trời đen. Trong gió rét, dáng người của ông vẫn thẳng tắp, không hề co ro vì cái lạnh.

Lúc đi tới một căn nhà ba tầng, người cao lớn đẩy cánh cửa khép hờ sân trong.

Cửa gỗ phát ra tiếng “két” nhẹ, Trần Mộ Tây đang nằm úp sấp trên bàn ngẩn người ở trong phòng nghe thấy, lập tức hoảng sợ ngừng suy nghĩ, ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nghiêm túc đọc sách.

Mà người cao lớn đi đến trước cửa sổ, nơi ánh sáng vàng vọt hắt ra, nhìn vào bên trong. Đến khi thấy bóng nhỏ ngồi thẳng dưới ánh đèn, khuôn mặt hốc hác mới có vẻ mừng rỡ, bấy giờ mới lấy chìa khóa ra mở cửa.

Nghe thấy tiếng bước chân đi vào, trong phòng lập tức tràn ngập mùi dầu máy và mùi thuốc lá bám trên người Trần Kiến Linh như hình với bóng. Trần Mộ Tây mới giả vờ như vừa nghe thấy, quay đầu nhìn sang. Khi thấy người cha Trần Kiến Linh đi vào, miệng thở ra khói trắng, xoa hai bàn tay đang lạnh, cậu vội vàng xuống ghế, lấy ra một bình thủy tinh chứa đầy nước nóng ủ trong áo, đưa cho Trần Kiến Linh, nói: “Bố, bố cầm cho ấm tay.”

Trần Kiến Linh nhận lấy, bước tới trước bàn, thấy Trần Mộ Tây đang đọc sách thì hỏi: “Luyện chữ bút lông xong rồi à?"

Trần Mộ Tây gật đầu: “Con xong rồi.” Nói xong thì cầm mấy tờ giấy báo hỏng viết đầy chữ bằng bút lông ở bên cạnh lên, đưa cho Trần Kiến Linh, nói: “Bố xem này!”

Trần Kiến Linh đỡ mắt kính gọng đen, thấy kiểu chữ trên giấy báo ngay ngắn tỉ mỉ, đôi mắt sau tròng kính lộ ra vẻ hài lòng nhưng môi vẫn mím chặt, chỉ bớt vẻ ủ dột giữa hàng mày. Hắn kéo cái ghế mà Trần Mộ Tây vừa ngồi, ngồi xuống, lúc ngồi xuống tay trái tiện thể ấn cái lưng nhức mỏi, cũng không nhận chữ mà Trần Mộ Tây viết mà cầm sách trên bàn lên, hỏi: “Thuộc chưa?”

Trần Mộ Tây lại nhìn sách trong tay Trần Kiến Linh, hơi do dự rồi gật đầu.

“Vậy thì đọc đi!”

Trần Mộ Tây đành cố gắn nặn chữ mà đọc.

Đoạn giữa có mấy lần suýt không đọc được, cũng may cuối cùng vẫn đọc hoàn chỉnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thập Niên 70: Cuộc Sống Hàng Ngày

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook