Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 37: Em Định Dạy Anh Đọc Sách À?
Khả Ái Tiểu Mang Quả
22/12/2023
“Tôi chỉ vội vàng chạy trốn, trước khi đi tên nhóc Vương Nhị Anh đó còn vơ vét chỗ tiền đó. Không biết cậu ta vơ được bao nhiêu, tôi đoán phải đến mấy chục đồng! Không phải cậu ta còn nợ tiền của anh sao, anh Dã? Anh đến hỏi cậu ta đi, đừng để tên nhóc này được lợi!” Lý Thái Sơn nói.
Lúc đầu Vương Nhị Anh mượn tiền của Chu Dã. Nhưng mà anh ta không có tiền để trả. Tuy rằng chỉ có mấy đồng nhưng nếu đã có thì đương nhiên anh phải đến lấy về.
Trong lòng Vương Nhị Anh thầm mắng Lý Thái Sơn vài câu. Tối hôm qua là một tai họa với anh tư Trần, nhưng với anh ta mà nói thì thật sự là một cơ hội lớn. Anh ta đã vơ chỗ tiền đó trước khi nó thuộc về ông già Dương, đó là mấy chục đồng đó!
Tên khốn Lý Thái Sơn này thấy anh ta không chia chiến lợi phẩm thì chạy đi tìm Chu Dã mật báo.
Nhưng anh ta cũng không dám không trả Chu Dã, mà còn đưa rất sảng khoái, xong rồi còn hỏi Chu Dã: “Anh Dã. Anh nói xem nếu tôi mời thanh niên trí thức Mã đi vào trong thành phố xem phim thì thế nào?” Hiện giờ có tiền rồi, anh ta đi đường cũng cuốn theo cả gió. Đời này lớn như vậy nhưng chưa bao giờ anh ta có nhiều tiền đến thế!
Không thể không nói, Vương Nhị Anh đã giác ngộ cho Chu Dã.
Chu Dã nói: “Được đấy. Cậu đưa cô ta đến đó đi!”
Anh cũng muốn đưa vợ anh đi vào trong thành phố xem phim. Để về nhà anh hỏi một chút.
Bạch Nguyệt Quý thấy anh tràn đầy phấn khởi trở về nhà hỏi cô có muốn đi vào trong thành phố xem phim không.
Thực ra nếu rạp chiếu phim cách nhà cô mười mấy, hai mươi phút đi bộ thì cô cũng sẵn lòng đi cùng anh để tận hưởng thế giới hai người tạo chút thú vị lãng mạn gì đó nhưng từ thôn lên đến huyện phải đi bao lâu chứ?
Với tốc độ đi bộ của thanh niên thì phải mất ba tiếng rưỡi, còn với một cô gái như Bạch Nguyệt Quý thì phải ít nhất bốn tiếng rưỡi, vì giữa chừng chắc chắn phải nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy, thường khi gặp phải việc phải vào thành phố để giải quyết, người dân trong thôn đều phải dậy sớm rồi đi từ lúc trời còn chưa sáng.
Nếu Bạch Nguyệt Quý phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ để xem một bộ phim thì dù có lãng mạn đến đâu cô cũng không có hứng thú.
“Bây giờ trời lạnh, đường lại xa, em không đi đâu. Hơn nữa em có kế hoạch rồi, từ giờ trở đi anh sẽ bận rộn đó.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã thấy có lý, quãng đường này hơi xa. Hơn nữa bây giờ vợ anh còn đang mang thai, chạy vào thành phố xem phim lỡ như khiến vợ anh bị lạnh thì anh không biết khóc ở đâu.
Vì vậy khi nghe vợ nói vậy, anh cũng nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vợ có kế hoạch gì? Cứ nói, anh đều có thể làm cho em!”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười lấy sách ra, cô xuống nông thôn không mang theo nhiều thứ nhưng sách thì cô mang theo khá nhiều.
Nhắc đến gia đình, Bạch Nguyệt Quý thở dài, kể từ khi gia đình biết cô đã vội vàng kết hôn với một anh chàng nhà quê, họ hoàn toàn tức giận với cô, cho rằng cô thật ngu ngốc.
Ba tháng trước, họ viết thư hỏi cô chuyện này có đúng không? Cô cũng trả lời là đúng!
Sau đó, gia đình cô không gửi thư hay phiếu gạo hay tiền bạc gì nữa.
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu không còn nghĩ đến gia đình nữa, nhìn về phía Chu Dã.
Chu Dã nhìn thấy vợ lấy những quyển sách này ra, anh có hơi ngẩn người, hỏi: “Vợ, em định dạy anh đọc sách à?”
Lúc đầu Vương Nhị Anh mượn tiền của Chu Dã. Nhưng mà anh ta không có tiền để trả. Tuy rằng chỉ có mấy đồng nhưng nếu đã có thì đương nhiên anh phải đến lấy về.
Trong lòng Vương Nhị Anh thầm mắng Lý Thái Sơn vài câu. Tối hôm qua là một tai họa với anh tư Trần, nhưng với anh ta mà nói thì thật sự là một cơ hội lớn. Anh ta đã vơ chỗ tiền đó trước khi nó thuộc về ông già Dương, đó là mấy chục đồng đó!
Tên khốn Lý Thái Sơn này thấy anh ta không chia chiến lợi phẩm thì chạy đi tìm Chu Dã mật báo.
Nhưng anh ta cũng không dám không trả Chu Dã, mà còn đưa rất sảng khoái, xong rồi còn hỏi Chu Dã: “Anh Dã. Anh nói xem nếu tôi mời thanh niên trí thức Mã đi vào trong thành phố xem phim thì thế nào?” Hiện giờ có tiền rồi, anh ta đi đường cũng cuốn theo cả gió. Đời này lớn như vậy nhưng chưa bao giờ anh ta có nhiều tiền đến thế!
Không thể không nói, Vương Nhị Anh đã giác ngộ cho Chu Dã.
Chu Dã nói: “Được đấy. Cậu đưa cô ta đến đó đi!”
Anh cũng muốn đưa vợ anh đi vào trong thành phố xem phim. Để về nhà anh hỏi một chút.
Bạch Nguyệt Quý thấy anh tràn đầy phấn khởi trở về nhà hỏi cô có muốn đi vào trong thành phố xem phim không.
Thực ra nếu rạp chiếu phim cách nhà cô mười mấy, hai mươi phút đi bộ thì cô cũng sẵn lòng đi cùng anh để tận hưởng thế giới hai người tạo chút thú vị lãng mạn gì đó nhưng từ thôn lên đến huyện phải đi bao lâu chứ?
Với tốc độ đi bộ của thanh niên thì phải mất ba tiếng rưỡi, còn với một cô gái như Bạch Nguyệt Quý thì phải ít nhất bốn tiếng rưỡi, vì giữa chừng chắc chắn phải nghỉ ngơi một chút.
Vì vậy, thường khi gặp phải việc phải vào thành phố để giải quyết, người dân trong thôn đều phải dậy sớm rồi đi từ lúc trời còn chưa sáng.
Nếu Bạch Nguyệt Quý phải đi bộ mấy tiếng đồng hồ để xem một bộ phim thì dù có lãng mạn đến đâu cô cũng không có hứng thú.
“Bây giờ trời lạnh, đường lại xa, em không đi đâu. Hơn nữa em có kế hoạch rồi, từ giờ trở đi anh sẽ bận rộn đó.” Bạch Nguyệt Quý nhìn anh.
Chu Dã thấy có lý, quãng đường này hơi xa. Hơn nữa bây giờ vợ anh còn đang mang thai, chạy vào thành phố xem phim lỡ như khiến vợ anh bị lạnh thì anh không biết khóc ở đâu.
Vì vậy khi nghe vợ nói vậy, anh cũng nhanh chóng chuyển chủ đề: “Vợ có kế hoạch gì? Cứ nói, anh đều có thể làm cho em!”
Bạch Nguyệt Quý mỉm cười lấy sách ra, cô xuống nông thôn không mang theo nhiều thứ nhưng sách thì cô mang theo khá nhiều.
Nhắc đến gia đình, Bạch Nguyệt Quý thở dài, kể từ khi gia đình biết cô đã vội vàng kết hôn với một anh chàng nhà quê, họ hoàn toàn tức giận với cô, cho rằng cô thật ngu ngốc.
Ba tháng trước, họ viết thư hỏi cô chuyện này có đúng không? Cô cũng trả lời là đúng!
Sau đó, gia đình cô không gửi thư hay phiếu gạo hay tiền bạc gì nữa.
Bạch Nguyệt Quý lắc đầu không còn nghĩ đến gia đình nữa, nhìn về phía Chu Dã.
Chu Dã nhìn thấy vợ lấy những quyển sách này ra, anh có hơi ngẩn người, hỏi: “Vợ, em định dạy anh đọc sách à?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.