Thập Niên 70: Cuộc Sống Hoàn Mỹ Của Nữ Phụ Thanh Niên Trí Thức
Chương 29: Vừa Là Hạnh Phúc, Cũng Là Gánh Nặng
Khả Ái Tiểu Mang Quả
18/12/2023
Cuối cùng tất cả cũng được chia lương thực xong. Chu Dã lập tức đi tới chỗ đội trưởng để mua lương thực.
Ông đội trưởng hỏi anh muốn mua nhiều hay ít. Chu Dã muốn mua một trăm cân ngô. Ở đây bọn họ bán 9xu một cân ngô, nên một trăm cân ở đây là chín đồng.
Ngoài ra, anh còn muốn mua hai mươi cân đậu nành. Đậu nành có giá khá đắt, 15 xu một cân, hai mươi cân là 3 đồng.
Ngoài ra còn có gạo kê, đậu phộng và các loại lương thực khác, Chu Dã đều lấy một ít.
Nhưng mà loại mà Chu Dã muốn mua nhất vẫn là khoai tây và khoai lang. Khoai tây giá bốn xu một cân, anh lấy 200 cân.
Khoai lang thì rẻ nhất, hơn một xu một cân, anh lấy 300 cân.
Mua nhiều đồ như thế này nên Chu Dã đã tốn gần 25 đồng. Đừng nhìn thấy anh mua nhiều như vậy, nhưng mấy thứ này muốn ăn thì phải chờ đến lúc chia lương thực của vụ hè năm sau mới được!
Các đội viên chưa đi, nghe thấy ông đội trưởng tính toán thì không nói thành lời, 25 đồng mà nói trả là trả.
Ông đội trưởng nhìn Chu Dã nói: “Hiện tại, cậu đã là người có vợ con, không giống lúc chỉ cần một mình no là cả nhà không lo nữa. Nếu cậu không nghiêm chỉnh hơn thì sau sẽ không nuôi được vợ con đâu.”
“Lời của đội trưởng nói thì tôi đều hiểu. Sang năm bắt đầu vụ mùa thì nhất định tôi sẽ đi làm việc chăm chỉ!” Chu Dã không nói hai lời.
Lão đội trưởng hừ một tiếng: “Năm ngoái, năm kia cậu cũng nói với tôi như vậy. Nhưng mà bây giờ cậu sắp làm cha thì cậu tự mình làm đi. Tôi đoán rằng nhân sâm và linh chi trong núi cũng không còn nhiều nữa!” Nói xong, ông ta còn liếc mắt nhìn tên nhóc này một cái.
Chu Dã cười hì hì: “Tôi biết tồi, sang năm tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Một tay giao tiền một tay giao lương.
Chu Dã xách lương thực lên, cùng với Lý Phong Thu cả hai người bọn họ cùng nhau mang lương thực về nhà.
Việc mua lương thực từ trong đội cũng có lợi, giá rẻ là cái thứ nhất, còn không cần phiếu, hơn nữa cũng chỉ giới hạn bán cho đội viên trong đại đội. Hơn nữa là tuyệt đối không phép bán ra bên ngoài, nếu không thì chính là đầu cơ trục lợi!
Chu Dã cũng không nghĩ tới việc mang lương thực đi bán. Chưa nói tới việc lương thực rất nặng, mấu chốt là đạo lý thỏ khôn không ăn cỏ gần hang!
“Chu Dã, sang năm anh phải làm việc thật chăm chỉ đấy. Nếu không sau này anh sẽ thấy cuộc sống hàng ngày khó khăn đến mức nào. Mỗi ngày thức dậy là hai đứa con nhà tôi đều mở miệng kêu khóc, anh không biết sầu người nhiều như thế nào đâu.” Trên đường đi Lý Phong Thu nói với anh.
“Tôi biết. Con trai mới lớn ăn nghèo cha già là hạnh phúc cũng là gánh nặng.” Chu Dã nói, anh suy nghĩ mùa đông đến rồi anh có thể nhân lúc mùa đông để kiếm nhiều tiền hơn!
Ông đội trưởng hỏi anh muốn mua nhiều hay ít. Chu Dã muốn mua một trăm cân ngô. Ở đây bọn họ bán 9xu một cân ngô, nên một trăm cân ở đây là chín đồng.
Ngoài ra, anh còn muốn mua hai mươi cân đậu nành. Đậu nành có giá khá đắt, 15 xu một cân, hai mươi cân là 3 đồng.
Ngoài ra còn có gạo kê, đậu phộng và các loại lương thực khác, Chu Dã đều lấy một ít.
Nhưng mà loại mà Chu Dã muốn mua nhất vẫn là khoai tây và khoai lang. Khoai tây giá bốn xu một cân, anh lấy 200 cân.
Khoai lang thì rẻ nhất, hơn một xu một cân, anh lấy 300 cân.
Mua nhiều đồ như thế này nên Chu Dã đã tốn gần 25 đồng. Đừng nhìn thấy anh mua nhiều như vậy, nhưng mấy thứ này muốn ăn thì phải chờ đến lúc chia lương thực của vụ hè năm sau mới được!
Các đội viên chưa đi, nghe thấy ông đội trưởng tính toán thì không nói thành lời, 25 đồng mà nói trả là trả.
Ông đội trưởng nhìn Chu Dã nói: “Hiện tại, cậu đã là người có vợ con, không giống lúc chỉ cần một mình no là cả nhà không lo nữa. Nếu cậu không nghiêm chỉnh hơn thì sau sẽ không nuôi được vợ con đâu.”
“Lời của đội trưởng nói thì tôi đều hiểu. Sang năm bắt đầu vụ mùa thì nhất định tôi sẽ đi làm việc chăm chỉ!” Chu Dã không nói hai lời.
Lão đội trưởng hừ một tiếng: “Năm ngoái, năm kia cậu cũng nói với tôi như vậy. Nhưng mà bây giờ cậu sắp làm cha thì cậu tự mình làm đi. Tôi đoán rằng nhân sâm và linh chi trong núi cũng không còn nhiều nữa!” Nói xong, ông ta còn liếc mắt nhìn tên nhóc này một cái.
Chu Dã cười hì hì: “Tôi biết tồi, sang năm tôi sẽ làm việc thật chăm chỉ.”
Một tay giao tiền một tay giao lương.
Chu Dã xách lương thực lên, cùng với Lý Phong Thu cả hai người bọn họ cùng nhau mang lương thực về nhà.
Việc mua lương thực từ trong đội cũng có lợi, giá rẻ là cái thứ nhất, còn không cần phiếu, hơn nữa cũng chỉ giới hạn bán cho đội viên trong đại đội. Hơn nữa là tuyệt đối không phép bán ra bên ngoài, nếu không thì chính là đầu cơ trục lợi!
Chu Dã cũng không nghĩ tới việc mang lương thực đi bán. Chưa nói tới việc lương thực rất nặng, mấu chốt là đạo lý thỏ khôn không ăn cỏ gần hang!
“Chu Dã, sang năm anh phải làm việc thật chăm chỉ đấy. Nếu không sau này anh sẽ thấy cuộc sống hàng ngày khó khăn đến mức nào. Mỗi ngày thức dậy là hai đứa con nhà tôi đều mở miệng kêu khóc, anh không biết sầu người nhiều như thế nào đâu.” Trên đường đi Lý Phong Thu nói với anh.
“Tôi biết. Con trai mới lớn ăn nghèo cha già là hạnh phúc cũng là gánh nặng.” Chu Dã nói, anh suy nghĩ mùa đông đến rồi anh có thể nhân lúc mùa đông để kiếm nhiều tiền hơn!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.