Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Người Qua Đường
Chương 4: Đồng Nghiệp
Lưu Yên La
11/07/2023
Trình Mạn thầm suy nghĩ trong lòng, ngoài mặt lại mỉm cười nói:
"Chị Trần, hôm nay em thu ngân không ngừng tay, sáng sớm tới em còn lau bàn, quét nhà, còn giúp chú Quan thím La sơ chế thức ăn. Lúc đó chị đi đâu chứ? À, ở nhà vệ sinh, nói đến nhà vệ sinh em mới nhớ, em cảm thấy chị nên bớt chút thời gian đi bệnh viện khám xem. Mỗi lần chị đi vệ sinh không đến một tiếng đồng hồ thì không ra ngoài, làm lỡ công việc là chuyện nhỏ, để táo bón lâu ngày mới là chuyện lớn, chị xem có đúng không?"
Chuyện đi làm chui vào nhà vệ sinh trốn việc, kiếp trước Trình Mạn không phải chưa từng nghe nói đến, nhưng cô còn chưa bước vào cánh cửa trường đại học thì đã xuyên không rồi, cho nên không gặp được người như thế trong cuộc sống.
Cho đến khi gần đây Trần Tiểu Bình suốt ngày vào nhà vệ sinh, Trình Mạn mới biết gặp phải loại đồng nghiệp này bực mình biết bao nhiêu.
Nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh cũng không nhiều, cộng cả chủ nhiệm mới có sáu người, chỉ cô và Trần Tiểu Bình được coi là cùng chức vụ, đều là người phục vụ, có điều cô học Toán tốt, nên kiêm luôn công tác thu ngân, lúc bận rộn, Trần Tiểu Bình phải ra sau bếp phụ giúp.
Bình thường quét tước nhà ăn, lau bàn ghế chính là công việc của cô và Trần Tiểu Bình.
Một tuần gần đây, mỗi ngày Trần Tiểu Bình sớm không tiêu chảy, muộn không tiêu chảy, mà cứ đến đi làm thì lại đau bụng, hơn nữa cứ vào nhà vệ sinh là phải một tiếng đồng hồ, đợi Trình Mạn làm xong việc rồi mới ra ngoài.
Trình Mạn nể là đồng nghiệp, không đi tìm chủ nhiệm Vương mách tội, nhưng Trần Tiểu Bình thì ngược lại, vừa ăn cắp vừa la làng.
"Nếu như dạ dày chị thật sự không tốt, em đề nghị chị xin nghỉ dài hạn, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian đi." Trình Mạn trên mặt mang nét cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Em biết chị là phụ nữ, ngại xin chủ nhiệm Vương nghỉ vì bệnh này, nhưng mà không sao, da mặt em dày, để em nói giúp chị..."
Trần Tiểu Bình nghe đến đó không bình tĩnh được nữa, vội vàng nói:
"Sức khỏe tôi không có vấn đề gì, làm sao phải xin nghỉ dài hạn."
"Ngày nào chị cũng ngồi trong nhà vệ sinh lâu như vậy, xác định là không có vấn đề gì?"
"Mấy hôm nay tôi hơi khó chịu, nhưng bây giờ cơ bản là khỏe rồi."
"Khỏe rồi? Sáng mai không tái phát nữa đấy chứ?"
Trần Tiểu Bình nghe vậy, có chút do dự.
Trình Mạn lại cười nói:
"Thế này đi, nếu ngày mai chị lại tái phát, vậy em sẽ đi tìm chủ nhiệm Vương xin nghỉ giúp chị, nếu không tái phát thì thôi, thế nào?"
"Chị Trần, hôm nay em thu ngân không ngừng tay, sáng sớm tới em còn lau bàn, quét nhà, còn giúp chú Quan thím La sơ chế thức ăn. Lúc đó chị đi đâu chứ? À, ở nhà vệ sinh, nói đến nhà vệ sinh em mới nhớ, em cảm thấy chị nên bớt chút thời gian đi bệnh viện khám xem. Mỗi lần chị đi vệ sinh không đến một tiếng đồng hồ thì không ra ngoài, làm lỡ công việc là chuyện nhỏ, để táo bón lâu ngày mới là chuyện lớn, chị xem có đúng không?"
Chuyện đi làm chui vào nhà vệ sinh trốn việc, kiếp trước Trình Mạn không phải chưa từng nghe nói đến, nhưng cô còn chưa bước vào cánh cửa trường đại học thì đã xuyên không rồi, cho nên không gặp được người như thế trong cuộc sống.
Cho đến khi gần đây Trần Tiểu Bình suốt ngày vào nhà vệ sinh, Trình Mạn mới biết gặp phải loại đồng nghiệp này bực mình biết bao nhiêu.
Nhân viên trong tiệm cơm quốc doanh cũng không nhiều, cộng cả chủ nhiệm mới có sáu người, chỉ cô và Trần Tiểu Bình được coi là cùng chức vụ, đều là người phục vụ, có điều cô học Toán tốt, nên kiêm luôn công tác thu ngân, lúc bận rộn, Trần Tiểu Bình phải ra sau bếp phụ giúp.
Bình thường quét tước nhà ăn, lau bàn ghế chính là công việc của cô và Trần Tiểu Bình.
Một tuần gần đây, mỗi ngày Trần Tiểu Bình sớm không tiêu chảy, muộn không tiêu chảy, mà cứ đến đi làm thì lại đau bụng, hơn nữa cứ vào nhà vệ sinh là phải một tiếng đồng hồ, đợi Trình Mạn làm xong việc rồi mới ra ngoài.
Trình Mạn nể là đồng nghiệp, không đi tìm chủ nhiệm Vương mách tội, nhưng Trần Tiểu Bình thì ngược lại, vừa ăn cắp vừa la làng.
"Nếu như dạ dày chị thật sự không tốt, em đề nghị chị xin nghỉ dài hạn, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian đi." Trình Mạn trên mặt mang nét cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng: "Em biết chị là phụ nữ, ngại xin chủ nhiệm Vương nghỉ vì bệnh này, nhưng mà không sao, da mặt em dày, để em nói giúp chị..."
Trần Tiểu Bình nghe đến đó không bình tĩnh được nữa, vội vàng nói:
"Sức khỏe tôi không có vấn đề gì, làm sao phải xin nghỉ dài hạn."
"Ngày nào chị cũng ngồi trong nhà vệ sinh lâu như vậy, xác định là không có vấn đề gì?"
"Mấy hôm nay tôi hơi khó chịu, nhưng bây giờ cơ bản là khỏe rồi."
"Khỏe rồi? Sáng mai không tái phát nữa đấy chứ?"
Trần Tiểu Bình nghe vậy, có chút do dự.
Trình Mạn lại cười nói:
"Thế này đi, nếu ngày mai chị lại tái phát, vậy em sẽ đi tìm chủ nhiệm Vương xin nghỉ giúp chị, nếu không tái phát thì thôi, thế nào?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.