Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Người Qua Đường
Chương 29: Không Do Dự
Lưu Yên La
05/01/2024
“Cậu ấy không hề do dự, đáp ứng ngay lập tức.” Thím La thao thao nói: “Thím thấy chắc chắn cậu ấy có ý với cháu, chính vì vậy nên thím mới muốn mai mối cho hai đứa. Nếu trong lòng cháu cũng có ý thì cứ thử gặp người ta một lần, đừng vì ngại ngùng có tình cảm mà không nói, cuối cùng lại bỏ lỡ mất nhau.”
Trình Mạn nghiêm túc nói: “Cháu hiểu rồi.”
“Vậy thì hẹn chủ nhật nhé?” Thím La vỗ bàn hỏi: “Cháu muốn xem mắt ở tiệm cơm của chúng ta hay hẹn người ta ở nơi khác?”
“Ở nơi khác đi ạ.” Nếu xem mắt ở tiệm cơm của bọn họ, cho dù không có đồng nghiệp vây quanh, nhất định cũng sẽ bị trêu chọc, xấu hổ lắm.
“Vậy đến tiệm cơm đường Đông Hà nhé?”
Cuối đường Phương Thảo là rẽ vào đường Đông Hà, cách khu tập thể nhà máy cơ khí không xa lắm, Trình Mạn gật đầu nói: “Được ạ.”
“Thời gian là mười hai giờ trưa nhé, nếu hai người nói chuyện vui vẻ, ăn cơm xong có thể cùng đi xem phim, hoặc đi dạo quanh hồ.” Chỉ vài câu ngắn ngủi thím La đã sắp xếp xong lịch trình ngày chủ nhật của bọn họ.
Trình Mạn để mặc cho bà ấy an bài: “Cái gì cũng được.”
……
Sau khi định chuyện xem mắt, Trình Mạn quyết định về nhà sẽ nói chuyện này với cha mẹ, để bọn họ biết rõ hơn.
Nhưng Trình Mạn nhớ lại vừa mới hôm qua cô nói trước mặt mẹ cô rằng tạm thời không muốn đi xem mắt, hôm nay lại tự vả mặt mình, cô không thể mở nổi miệng.
Trong tâm lý con rùa rụt đầu, Trình Mạn đã trì hoãn đề cập đến vấn đề này đến tôi thứ bảy mới nói chuyện này với Vương Thu Mai.
Có vẻ như nếu cô nhắc đến chuyện này sau vài ngày thì cái tát vào mặt sẽ bớt giòn hơn.
Khi nhắc đến chuyện này, giọng nói của cô không được tự tin, cô cúi đầu, hai tay vặn vẹo, vẻ mặt xấu hổ.
Trên mặt Vương Thu Mai không có ý cười nhạo Trình Mạn, không phải bà không muốn cười mà chủ yếu là vì sợ làm giảm nhiệt tình đi xem mắt của con gái mình.
Mặc dù bà sẵn sàng đồng ý khi Trình Mạn nói cô không muốn xem mắt, nhưng những lời của La Văn Hân vẫn lọt vào tai bà, khi tỉnh táo suy nghĩ lại, bà cảm thấy vô cùng hối hận.
Tại sao lúc đó bà lại bối rối đến mức hứa với con gái mình là tạm thời không bắt cô đi xem mắt chứ?
Chớp mắt đã là tháng ba rồi, chẳng mấy là đến giữa năm rồi, nếu xui xẻo không tìm được đối tượng phù hợp, thoáng cái lại lãng phí cả năm.
Trình Mạn nghiêm túc nói: “Cháu hiểu rồi.”
“Vậy thì hẹn chủ nhật nhé?” Thím La vỗ bàn hỏi: “Cháu muốn xem mắt ở tiệm cơm của chúng ta hay hẹn người ta ở nơi khác?”
“Ở nơi khác đi ạ.” Nếu xem mắt ở tiệm cơm của bọn họ, cho dù không có đồng nghiệp vây quanh, nhất định cũng sẽ bị trêu chọc, xấu hổ lắm.
“Vậy đến tiệm cơm đường Đông Hà nhé?”
Cuối đường Phương Thảo là rẽ vào đường Đông Hà, cách khu tập thể nhà máy cơ khí không xa lắm, Trình Mạn gật đầu nói: “Được ạ.”
“Thời gian là mười hai giờ trưa nhé, nếu hai người nói chuyện vui vẻ, ăn cơm xong có thể cùng đi xem phim, hoặc đi dạo quanh hồ.” Chỉ vài câu ngắn ngủi thím La đã sắp xếp xong lịch trình ngày chủ nhật của bọn họ.
Trình Mạn để mặc cho bà ấy an bài: “Cái gì cũng được.”
……
Sau khi định chuyện xem mắt, Trình Mạn quyết định về nhà sẽ nói chuyện này với cha mẹ, để bọn họ biết rõ hơn.
Nhưng Trình Mạn nhớ lại vừa mới hôm qua cô nói trước mặt mẹ cô rằng tạm thời không muốn đi xem mắt, hôm nay lại tự vả mặt mình, cô không thể mở nổi miệng.
Trong tâm lý con rùa rụt đầu, Trình Mạn đã trì hoãn đề cập đến vấn đề này đến tôi thứ bảy mới nói chuyện này với Vương Thu Mai.
Có vẻ như nếu cô nhắc đến chuyện này sau vài ngày thì cái tát vào mặt sẽ bớt giòn hơn.
Khi nhắc đến chuyện này, giọng nói của cô không được tự tin, cô cúi đầu, hai tay vặn vẹo, vẻ mặt xấu hổ.
Trên mặt Vương Thu Mai không có ý cười nhạo Trình Mạn, không phải bà không muốn cười mà chủ yếu là vì sợ làm giảm nhiệt tình đi xem mắt của con gái mình.
Mặc dù bà sẵn sàng đồng ý khi Trình Mạn nói cô không muốn xem mắt, nhưng những lời của La Văn Hân vẫn lọt vào tai bà, khi tỉnh táo suy nghĩ lại, bà cảm thấy vô cùng hối hận.
Tại sao lúc đó bà lại bối rối đến mức hứa với con gái mình là tạm thời không bắt cô đi xem mắt chứ?
Chớp mắt đã là tháng ba rồi, chẳng mấy là đến giữa năm rồi, nếu xui xẻo không tìm được đối tượng phù hợp, thoáng cái lại lãng phí cả năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.