Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Người Qua Đường
Chương 21: Xem Mắt
Lưu Yên La
03/01/2024
Cũng chính vì chị dâu La Văn Hân tâm trạng đang tốt nên Trình Mạn không thể từ chối mà đi theo chị ta đến tiệm cơm nơi diễn ra buổi xem mắt.
Lần xem mắt này cũng là ở một tiệm cơm quốc doanh, nhưng không phải là nơi Trình Mạn làm việc, chị dâu của cô cũng có tính toán về vấn đề này, biết rằng xem mắt không phải là chuyện hay để đồng nghiệp vây quanh xem nên đã đặc biệt chọn một tiệm cơm ở xa một chút.
Hẹn gặp nhau vào lúc mười hai giờ, nhưng hai bên gặp nhau còn năm phút nữa mới đến mười hai giờ, có thể thấy hai bên hoặc là nói người trung gian đều tương đối chân thành.
Sau khi gặp mặt, hai bên, thực ra vẫn là người trung gian, tức là chị dâu của Trình Mạn và dì của người đàn ông đó nói chuyện vui vẻ, trong khi người đàn ông tương đối ít lời, Trình Mạn cũng vậy, chỉ lên tiếng khi được gọi tên.
Nhưng La Văn Hân và lãnh đạo của cô ta không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, những người trẻ tuổi ngại ngùng trong những cuộc xem mắt là điều bình thường, họ giới thiệu chi tiết tình hình của đôi bên và khi bầu không khí được hâm nóng bọn họ có thể thành công rút lui.
Trước khi rời đi, cả hai đều vỗ vai cháu trai và em chồng ra hiệu cho bọn họ chủ động.
Bàn tay này rất hữu dụng, hai người vừa rời đi, người đàn ông đã chủ động tìm đề tài: “Cô làm việc ở tiệm cơm quốc doanh à?”
“Vâng.”
“Vậy thì tài nấu nướng của cô hẳn phải rất tốt.”
Trình Mạn nghi ngờ vừa rồi anh ta không nghe kỹ lời giới thiệu của La Văn Hân, liền giải thích: “Nấu ăn trong tiệm cơm quốc doanh là đầu bếp, còn tôi là bồi bàn. Ừm… nói thật là kỹ năng nấu nướng của tôi không tốt lắm."
Đối phương nghe vậy khẽ cau mày: "Vậy thì cô phải học đi. Tôi là người khá kén ăn."
“…” Trình Mạn vẫn giữ nguyên lịch sự nói: “Việc anh kén ăn hay không, không liên quan đến tôi phải không?”
“Sao lại không liên quan?” Đối phương thản nhiên nói: “Sau này khi chúng ta kết hôn đương nhiên cô sẽ là người nấu ăn, tôi là người rất kén ăn, món nào không ngon tôi tuyệt đối sẽ không động đũa.”
Trình Mạn không khỏi trợn mắt, cô rất muốn hỏi anh ta nghĩ anh ta là ai, nhưng lại nghĩ anh ta là cháu trai của lãnh đạo La Văn Hân, cô kiên nhẫn nói: “Có thể là anh chưa hiểu biết về công việc của tôi. Giờ làm việc của tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ là giờ nghỉ ngơi, cho nên dù có lấy chồng, chắc tôi cũng không có thời gian nấu nướng cho gia đình”.
Lần xem mắt này cũng là ở một tiệm cơm quốc doanh, nhưng không phải là nơi Trình Mạn làm việc, chị dâu của cô cũng có tính toán về vấn đề này, biết rằng xem mắt không phải là chuyện hay để đồng nghiệp vây quanh xem nên đã đặc biệt chọn một tiệm cơm ở xa một chút.
Hẹn gặp nhau vào lúc mười hai giờ, nhưng hai bên gặp nhau còn năm phút nữa mới đến mười hai giờ, có thể thấy hai bên hoặc là nói người trung gian đều tương đối chân thành.
Sau khi gặp mặt, hai bên, thực ra vẫn là người trung gian, tức là chị dâu của Trình Mạn và dì của người đàn ông đó nói chuyện vui vẻ, trong khi người đàn ông tương đối ít lời, Trình Mạn cũng vậy, chỉ lên tiếng khi được gọi tên.
Nhưng La Văn Hân và lãnh đạo của cô ta không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, những người trẻ tuổi ngại ngùng trong những cuộc xem mắt là điều bình thường, họ giới thiệu chi tiết tình hình của đôi bên và khi bầu không khí được hâm nóng bọn họ có thể thành công rút lui.
Trước khi rời đi, cả hai đều vỗ vai cháu trai và em chồng ra hiệu cho bọn họ chủ động.
Bàn tay này rất hữu dụng, hai người vừa rời đi, người đàn ông đã chủ động tìm đề tài: “Cô làm việc ở tiệm cơm quốc doanh à?”
“Vâng.”
“Vậy thì tài nấu nướng của cô hẳn phải rất tốt.”
Trình Mạn nghi ngờ vừa rồi anh ta không nghe kỹ lời giới thiệu của La Văn Hân, liền giải thích: “Nấu ăn trong tiệm cơm quốc doanh là đầu bếp, còn tôi là bồi bàn. Ừm… nói thật là kỹ năng nấu nướng của tôi không tốt lắm."
Đối phương nghe vậy khẽ cau mày: "Vậy thì cô phải học đi. Tôi là người khá kén ăn."
“…” Trình Mạn vẫn giữ nguyên lịch sự nói: “Việc anh kén ăn hay không, không liên quan đến tôi phải không?”
“Sao lại không liên quan?” Đối phương thản nhiên nói: “Sau này khi chúng ta kết hôn đương nhiên cô sẽ là người nấu ăn, tôi là người rất kén ăn, món nào không ngon tôi tuyệt đối sẽ không động đũa.”
Trình Mạn không khỏi trợn mắt, cô rất muốn hỏi anh ta nghĩ anh ta là ai, nhưng lại nghĩ anh ta là cháu trai của lãnh đạo La Văn Hân, cô kiên nhẫn nói: “Có thể là anh chưa hiểu biết về công việc của tôi. Giờ làm việc của tiệm cơm quốc doanh của chúng tôi là từ tám giờ sáng đến tám giờ tối, buổi chiều từ hai giờ đến bốn giờ là giờ nghỉ ngơi, cho nên dù có lấy chồng, chắc tôi cũng không có thời gian nấu nướng cho gia đình”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.