Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
Chương 20: A
Thứ Lộ
21/08/2024
“Bọn em cũng muốn lắm chứ.” Trần Ngọc Hương là người nhỏ tuổi nhất, quân hàm cũng thấp nhất, chẳng biết đến bao giờ mới đến lượt mình được kết nạp Đảng và đề bạt cán bộ.
“Chị thấy Vũ Kiều có khả năng đấy, lần biểu diễn này mà diễn tốt biết đâu lại được nhận thưởng. Cộng thêm thành tích trước đây nữa thì chắc chắn là không thành vấn đề.” Hoàng Xuân Yến là ‘lão làng’ có thâm niên nhất trong đội văn công, cô tính toán một hồi rồi đưa ra kết luận.
“Vậy thì em phải cố gắng hơn nữa mới được!” Vũ Kiều vừa ăn bánh bao vừa nói, trên mặt lộ rõ sự mong mỏi được kết nạp Đảng và đề bạt cán bộ.
Mấy cô gái mải mê trò chuyện trên bàn ăn, trong khi những bàn xung quanh cũng rôm rả tiếng nói cười.
Các diễn viên khác trong đoàn văn công đều chúc mừng Tần Vũ Kiều được chọn vào vai chính, đồng thời bạn cùng phòng của Thẩm Nguyệt Tuệ cũng đến an ủi cô ta.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt Tuệ không để tâm lắm, dù trong lòng có buồn bã đến mấy cô cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, bởi vì thể hiện sự yếu đuối với cô mà nói còn khó khăn hơn.
“Chuyện này thì có gì đâu? Ai diễn vai chính chẳng như nhau.” Nói xong câu đó, Thẩm Nguyệt Tuệ cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.
......
Để chuẩn bị cho vai diễn sắp tới, Tần Vũ Kiều dành cả ngày ở phòng tập. Mặc dù đã tập luyện vở kịch múa ba lê hiện đại “Nữ chiến binh áo đỏ” rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sẽ đảm nhận vai chính, lòng cô lại dâng trào cảm xúc.
Các giáo viên dạy múa của đội cũng theo sát mọi người, thường xuyên hướng dẫn.
“Chú ý tay phải, đúng rồi, và khi duỗi chân nhớ chú ý lực và độ mở của cơ thể.”
“Khi đá chân cao cũng phải giữ mu bàn chân thẳng, đừng thả lỏng...”
“Động tác phải dứt khoát, gọn gàng, đừng kéo lê.”
Trong vở kịch, vai chính có rất nhiều đất diễn và có tuyến nhân vật phát triển rất rõ ràng, đặc biệt là màn đấu tranh với tên ác bá khiến người xem vô cùng xúc động. Tần Vũ Kiều nghiêm túc nghiên cứu diễn biến tâm lý của nhân vật chính, vừa trao đổi với nam diễn viên đóng vai tên ác bá trong đoàn văn công về động tác múa đôi, đến nỗi Triệu Tuyết Nguyệt và những người khác rủ đi ăn tối cũng không trả lời.
Đêm xuống thật nhanh, Tần Vũ Kiều đẩy cửa phòng ngủ bước vào, sau đó vội vàng đóng cửa lại, ngăn cách hơi lạnh ban đêm bên ngoài.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Hoàng Xuân Yến kéo ghế ra cho Tần Vũ Kiều, Trần Ngọc Hương chỉ vào chiếc phích nước trên sàn nói với cô là đã rót sẵn nước nóng cho cô rồi, chỉ có Triệu Tuyết Quyên là vẫn chăm chú đọc sách. Biết bạn tốt đã về, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục đọc, không quá để tâm.
“Quyên Nhi sao thế?” Đây không phải là phong cách thường ngày của cô ấy.
Tần Vũ Kiều vừa đổ nước nóng ngâm chân vừa nghĩ, múa ba lê đúng là rất mỏi chân, đặc biệt là đầu ngón chân và mu bàn chân. Không biết đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, ngày nào cũng đau nhức.
“Chị Quyên đang đọc sách.” Trần Ngọc Hương hạ giọng nói.
“Ôi chao, mặt trời mọc đằng Tây rồi.” Tần Vũ Kiều cố ý khoa trương trêu chọc cô, kết quả nhận được một cái liếc mắt từ Triệu Tuyết Quyên.
“Khụ khụ.” Triệu Tuyết Quyên hắng giọng, giơ cuốn sách trên tay lên lắc nhẹ: “Mấy người biết gì chứ? Đây là tiểu thuyết tình yêu của Hương Cảng, hay lắm đấy!”
“Chỉ có cô là hiểu biết.” Hoàng Xuân Yến ghé sát lại nhìn hai lần, Triệu Tuyết Quyên học hết tiểu học đã mấy năm, ngày thường cũng không phải là người thích đọc sách viết chữ, lần này lại chăm chú đến lạ.
“Chị thấy Vũ Kiều có khả năng đấy, lần biểu diễn này mà diễn tốt biết đâu lại được nhận thưởng. Cộng thêm thành tích trước đây nữa thì chắc chắn là không thành vấn đề.” Hoàng Xuân Yến là ‘lão làng’ có thâm niên nhất trong đội văn công, cô tính toán một hồi rồi đưa ra kết luận.
“Vậy thì em phải cố gắng hơn nữa mới được!” Vũ Kiều vừa ăn bánh bao vừa nói, trên mặt lộ rõ sự mong mỏi được kết nạp Đảng và đề bạt cán bộ.
Mấy cô gái mải mê trò chuyện trên bàn ăn, trong khi những bàn xung quanh cũng rôm rả tiếng nói cười.
Các diễn viên khác trong đoàn văn công đều chúc mừng Tần Vũ Kiều được chọn vào vai chính, đồng thời bạn cùng phòng của Thẩm Nguyệt Tuệ cũng đến an ủi cô ta.
Tuy nhiên, Thẩm Nguyệt Tuệ không để tâm lắm, dù trong lòng có buồn bã đến mấy cô cũng sẽ không biểu lộ ra ngoài, bởi vì thể hiện sự yếu đuối với cô mà nói còn khó khăn hơn.
“Chuyện này thì có gì đâu? Ai diễn vai chính chẳng như nhau.” Nói xong câu đó, Thẩm Nguyệt Tuệ cúi đầu ăn cơm, không nói thêm gì nữa.
......
Để chuẩn bị cho vai diễn sắp tới, Tần Vũ Kiều dành cả ngày ở phòng tập. Mặc dù đã tập luyện vở kịch múa ba lê hiện đại “Nữ chiến binh áo đỏ” rất nhiều lần, nhưng mỗi khi nghĩ đến việc sẽ đảm nhận vai chính, lòng cô lại dâng trào cảm xúc.
Các giáo viên dạy múa của đội cũng theo sát mọi người, thường xuyên hướng dẫn.
“Chú ý tay phải, đúng rồi, và khi duỗi chân nhớ chú ý lực và độ mở của cơ thể.”
“Khi đá chân cao cũng phải giữ mu bàn chân thẳng, đừng thả lỏng...”
“Động tác phải dứt khoát, gọn gàng, đừng kéo lê.”
Trong vở kịch, vai chính có rất nhiều đất diễn và có tuyến nhân vật phát triển rất rõ ràng, đặc biệt là màn đấu tranh với tên ác bá khiến người xem vô cùng xúc động. Tần Vũ Kiều nghiêm túc nghiên cứu diễn biến tâm lý của nhân vật chính, vừa trao đổi với nam diễn viên đóng vai tên ác bá trong đoàn văn công về động tác múa đôi, đến nỗi Triệu Tuyết Nguyệt và những người khác rủ đi ăn tối cũng không trả lời.
Đêm xuống thật nhanh, Tần Vũ Kiều đẩy cửa phòng ngủ bước vào, sau đó vội vàng đóng cửa lại, ngăn cách hơi lạnh ban đêm bên ngoài.
“Cuối cùng cậu cũng về rồi, mau ngồi xuống nghỉ một lát đi.”
Hoàng Xuân Yến kéo ghế ra cho Tần Vũ Kiều, Trần Ngọc Hương chỉ vào chiếc phích nước trên sàn nói với cô là đã rót sẵn nước nóng cho cô rồi, chỉ có Triệu Tuyết Quyên là vẫn chăm chú đọc sách. Biết bạn tốt đã về, cô chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái rồi lại tiếp tục đọc, không quá để tâm.
“Quyên Nhi sao thế?” Đây không phải là phong cách thường ngày của cô ấy.
Tần Vũ Kiều vừa đổ nước nóng ngâm chân vừa nghĩ, múa ba lê đúng là rất mỏi chân, đặc biệt là đầu ngón chân và mu bàn chân. Không biết đã phải chịu bao nhiêu đau đớn, ngày nào cũng đau nhức.
“Chị Quyên đang đọc sách.” Trần Ngọc Hương hạ giọng nói.
“Ôi chao, mặt trời mọc đằng Tây rồi.” Tần Vũ Kiều cố ý khoa trương trêu chọc cô, kết quả nhận được một cái liếc mắt từ Triệu Tuyết Quyên.
“Khụ khụ.” Triệu Tuyết Quyên hắng giọng, giơ cuốn sách trên tay lên lắc nhẹ: “Mấy người biết gì chứ? Đây là tiểu thuyết tình yêu của Hương Cảng, hay lắm đấy!”
“Chỉ có cô là hiểu biết.” Hoàng Xuân Yến ghé sát lại nhìn hai lần, Triệu Tuyết Quyên học hết tiểu học đã mấy năm, ngày thường cũng không phải là người thích đọc sách viết chữ, lần này lại chăm chú đến lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.