Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
Chương 26: A
Thứ Lộ
22/08/2024
Thấy Tần Vũ Kiều vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ múa dẫn đầu bước tới, ánh mắt Tống Lệ Nga tràn đầy sự trìu mến và khẳng định dành cho cô.
“Đoàn trưởng Tống, chị tìm em ạ?" Tần Vũ Kiều đang tẩy trang được một nửa thì bị gọi đến, lúc này vẫn chưa kịp thay trang phục biểu diễn, vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp rực rỡ.
“Hôm nay em biểu diễn rất tốt, nhảy rất đẹp." Tống Lệ Nga nghiêm túc khen ngợi, nhìn đứa trẻ do chính mình tuyển chọn vào lòng tràn đầy vui mừng.
“Em sẽ tiếp tục cố gắng ạ!" Được lãnh đạo khen ngợi, Tần Vũ Kiều trong lòng vui mừng khôn xiết, vừa cười hai lúm đồng tiền lại hiện ra như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp và mê người.
“Lần này gọi em đến là muốn nói chuyện khác." Tống Lệ Nga nhớ đến lời mà vị cán bộ hướng dẫn đã nói với mình hôm đó: "Em xem thử bây giờ có muốn tìm đối tượng không, quân khu chúng ta có tổ chức xem mắt nội bộ, tìm người có lý lịch rõ ràng cũng tốt."
Xem mắt? Tần Vũ Kiều nhập ngũ từ năm mười mấy tuổi, một lòng đều dồn vào việc nhảy múa, từ trước đến nay không mấy am hiểu về chuyện yêu đương nam nữ. Theo lời Hoàng Xuân Yến và Triệu Tuyết Quyên thì là cô “chậm hiểu biết” đấy.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tống Lệ Nga bèn nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Em cũng biết nghề của chúng ta ăn cơm tuổi trẻ, thời kỳ hoàng kim chỉ có mấy năm, chị sợ sau này không còn nhảy được nữa lại làm lỡ dở cả đời em. Chi bằng nhân lúc này mà xem mắt, hai bên ưng ý thì tốt nhất, không ưng cũng không sao. Người ta là Vương phó liên bên doanh hai, nghe nói phẩm chất rất tốt. Lần trước xem tiết mục của em cũng có ý với em, lại là đồng hương với em, em xem xét có muốn gặp mặt thử không?"
Tần Vũ Kiều im lặng một lát, nhớ lại năm ngoái lúc về quê thăm nhà không ít cô gái trong đội sản xuất nhỏ hơn cô vài tuổi đã kết hôn. Có người con cái đã chạy lon ton khắp nhà, mẹ cô cũng nhiều lần bóng gió nhắc nhở, sợ mấy năm nữa xuất ngũ rồi không tìm được người tốt, nửa đời sau phải hối hận.
“Đoàn trưởng Tống, hay là để em về suy nghĩ đã ạ?" Cô nhất thời chưa quyết định được, chỉ nói muốn suy nghĩ thêm.
Nhưng sau khi Tần Vũ Kiều cùng ba người bạn cùng phòng ăn cơm tối xong quay về, liền bị mọi người vây quanh.
Nghe xong lời Đoàn trưởng Tống nói, mấy người trong phòng đều ủng hộ, tiện thể còn phân tích cho cô nghe. Tần Vũ Kiều vừa ăn kẹo gạo nếp mà Hoàng Xuân Yến mua cho mọi người, vừa nghe say sưa.
“Cái tuổi này của cậu cũng đến lúc phải tìm đối tượng rồi, tôi thấy đi gặp thử cũng tốt." Hoàng Xuân Yến nhớ đến những lời bạn trai mình từng nhận xét về Vương phó liên, cảm thấy anh ta rất tốt, đáng để dựa dẫm.
Triệu Tuyết Quyên gật đầu, cô nàng hiện đang chìm đắm trong men say hạnh phúc của tình yêu, chỉ thiếu nước giơ cả tay lẫn chân ủng hộ. Chỉ có điều duy nhất không hài lòng là Vương phó liên kia ở nhị doanh, bạn trai cô thì ở tam doanh, tiếc là không cùng một doanh.
Bạn thân là vậy đấy, làm gì cũng muốn cùng nhau, tốt nhất là bạn trai cũng cùng một đơn vị.
Trần Ngọc Hương nhỏ tuổi hơn một chút, điểm chú ý cũng khác, chỉ hỏi một câu: “Có đẹp trai không?”
Câu hỏi này khiến Tần Vũ Kiều sững người, miệng cô vẫn đang nhai đồ ăn, chỉ trong ký ức mơ hồ lục tìm hình như trước đây đã từng gặp mặt Vương phó liên nhưng lại không nhớ nổi dáng vẻ người ta, cô lắc đầu chỉ nói không biết.
“Vậy mới nói em còn nhỏ không hiểu chuyện thì có, đẹp trai thì có thể ăn no được à? Phẩm chất tốt mới là quan trọng nhất." Hoàng Xuân Yến ra dáng chị cả dạy dỗ cô em gái nhỏ.
“Đoàn trưởng Tống, chị tìm em ạ?" Tần Vũ Kiều đang tẩy trang được một nửa thì bị gọi đến, lúc này vẫn chưa kịp thay trang phục biểu diễn, vẫn là cô gái nhỏ xinh đẹp rực rỡ.
“Hôm nay em biểu diễn rất tốt, nhảy rất đẹp." Tống Lệ Nga nghiêm túc khen ngợi, nhìn đứa trẻ do chính mình tuyển chọn vào lòng tràn đầy vui mừng.
“Em sẽ tiếp tục cố gắng ạ!" Được lãnh đạo khen ngợi, Tần Vũ Kiều trong lòng vui mừng khôn xiết, vừa cười hai lúm đồng tiền lại hiện ra như ánh mặt trời ngày xuân ấm áp và mê người.
“Lần này gọi em đến là muốn nói chuyện khác." Tống Lệ Nga nhớ đến lời mà vị cán bộ hướng dẫn đã nói với mình hôm đó: "Em xem thử bây giờ có muốn tìm đối tượng không, quân khu chúng ta có tổ chức xem mắt nội bộ, tìm người có lý lịch rõ ràng cũng tốt."
Xem mắt? Tần Vũ Kiều nhập ngũ từ năm mười mấy tuổi, một lòng đều dồn vào việc nhảy múa, từ trước đến nay không mấy am hiểu về chuyện yêu đương nam nữ. Theo lời Hoàng Xuân Yến và Triệu Tuyết Quyên thì là cô “chậm hiểu biết” đấy.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, Tống Lệ Nga bèn nói thẳng suy nghĩ trong lòng: “Em cũng biết nghề của chúng ta ăn cơm tuổi trẻ, thời kỳ hoàng kim chỉ có mấy năm, chị sợ sau này không còn nhảy được nữa lại làm lỡ dở cả đời em. Chi bằng nhân lúc này mà xem mắt, hai bên ưng ý thì tốt nhất, không ưng cũng không sao. Người ta là Vương phó liên bên doanh hai, nghe nói phẩm chất rất tốt. Lần trước xem tiết mục của em cũng có ý với em, lại là đồng hương với em, em xem xét có muốn gặp mặt thử không?"
Tần Vũ Kiều im lặng một lát, nhớ lại năm ngoái lúc về quê thăm nhà không ít cô gái trong đội sản xuất nhỏ hơn cô vài tuổi đã kết hôn. Có người con cái đã chạy lon ton khắp nhà, mẹ cô cũng nhiều lần bóng gió nhắc nhở, sợ mấy năm nữa xuất ngũ rồi không tìm được người tốt, nửa đời sau phải hối hận.
“Đoàn trưởng Tống, hay là để em về suy nghĩ đã ạ?" Cô nhất thời chưa quyết định được, chỉ nói muốn suy nghĩ thêm.
Nhưng sau khi Tần Vũ Kiều cùng ba người bạn cùng phòng ăn cơm tối xong quay về, liền bị mọi người vây quanh.
Nghe xong lời Đoàn trưởng Tống nói, mấy người trong phòng đều ủng hộ, tiện thể còn phân tích cho cô nghe. Tần Vũ Kiều vừa ăn kẹo gạo nếp mà Hoàng Xuân Yến mua cho mọi người, vừa nghe say sưa.
“Cái tuổi này của cậu cũng đến lúc phải tìm đối tượng rồi, tôi thấy đi gặp thử cũng tốt." Hoàng Xuân Yến nhớ đến những lời bạn trai mình từng nhận xét về Vương phó liên, cảm thấy anh ta rất tốt, đáng để dựa dẫm.
Triệu Tuyết Quyên gật đầu, cô nàng hiện đang chìm đắm trong men say hạnh phúc của tình yêu, chỉ thiếu nước giơ cả tay lẫn chân ủng hộ. Chỉ có điều duy nhất không hài lòng là Vương phó liên kia ở nhị doanh, bạn trai cô thì ở tam doanh, tiếc là không cùng một doanh.
Bạn thân là vậy đấy, làm gì cũng muốn cùng nhau, tốt nhất là bạn trai cũng cùng một đơn vị.
Trần Ngọc Hương nhỏ tuổi hơn một chút, điểm chú ý cũng khác, chỉ hỏi một câu: “Có đẹp trai không?”
Câu hỏi này khiến Tần Vũ Kiều sững người, miệng cô vẫn đang nhai đồ ăn, chỉ trong ký ức mơ hồ lục tìm hình như trước đây đã từng gặp mặt Vương phó liên nhưng lại không nhớ nổi dáng vẻ người ta, cô lắc đầu chỉ nói không biết.
“Vậy mới nói em còn nhỏ không hiểu chuyện thì có, đẹp trai thì có thể ăn no được à? Phẩm chất tốt mới là quan trọng nhất." Hoàng Xuân Yến ra dáng chị cả dạy dỗ cô em gái nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.