Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
Chương 29: A
Thứ Lộ
22/08/2024
“Yến Nhi, lần này về quê sống cho tốt nhé, em ở đoàn chúng ta ngần ấy năm… haiz, thật sự không nỡ xa em.” Hoàng Xuân Yến là thành viên ở đoàn văn công lâu nhất, có thể nói Tống Lệ Nga đã chứng kiến cô lớn lên từng chút một, giống như nhìn con gái ruột của mình vậy.
Hoàng Xuân Yến nghe Đoàn trưởng Tống nói mà nước mắt lưng tròng, chỉ liên tục gật đầu, nhất thời không nói nên lời.
“Mấy đứa kết hôn cần dùng nhiều thứ, chị đây cũng không có gì đáng giá. Mấy tấm phiếu vải và phiếu lương thực toàn quốc này với hai mươi đồng em cầm lấy, kết hôn làm bộ quần áo mới mặc, vừa vui vừa rực rỡ.” Tống Lệ Nga đưa là hai mươi thước phiếu vải quân dụng và ba mươi cân phiếu lương thực toàn quốc, đều là do cô tự mình tích góp được.
Thời buổi này phiếu vải của tỉnh chỉ được lưu hành trong tỉnh, chỉ có phiếu vải quân dụng mới được sử dụng trên toàn quốc do đó rất quý giá. Phiếu lương thực toàn quốc là cô nhờ người ta đổi cho.
Lần này Hoàng Xuân Yến kết hôn đang đau đầu vì mấy tấm phiếu đó. Tiền thì cô và đối tượng cũng tiết kiệm được một ít, chỉ là phiếu không đủ. Nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều đang cố gắng, cô muốn nhận nhưng lại cảm thấy ngại ngùng, chỉ có chút do dự.
“Cầm lấy đi, chị cũng không dùng đến, mấy tấm phiếu vải này để ở nhà chẳng phải là lãng phí sao? Em cầm lấy làm quần áo mới coi như là để chúng phát huy hết tác dụng."
“Em cảm ơn Đoàn trưởng Tống!"
…
Trong ký túc xá, Hoàng Xuân Yến xách hành lý chuẩn bị xuất phát, đối tượng đang đợi cô ở dưới lầu.
“Mọi người đừng tiễn tôi, tạm biệt ở đây nhé!” Cô kiên quyết từ chối ý định muốn tiễn cô ra ngoài của mấy người, cô không muốn trên đường đi lại khóc lóc sướt mướt.
“Chị Yến, đây là quần áo chúng em góp tiền góp phiếu mua vải may cho chị, kết hôn phải mặc đồ mới!” Hoàng Xuân Yến rất tiết kiệm, đã lâu rồi không may quần áo mới.
“Chúng em lén lút tự may đấy, không tệ chứ?"
Hoàng Xuân Yến nhận ra loại vải này, là vải sợi tổng hợp! Cô mỉm cười nhận lấy, nước mắt lưng tròng nhìn mấy người: "Mấy người còn lén lút giấu tôi may quần áo mới nữa, tôi hoàn toàn không phát hiện ra."
“Đúng vậy, cứ như đánh du kích ấy, cứ thấy chị về là Quyên Nhi lại báo cho chúng tôi biết.” Tần Vũ Kiều tiến lên cho cô một cái ôm thật chặt: "Rảnh thì về thăm tụi này nhé, có dịp chúng tôi cũng sẽ đến thăm chị!”
“Nhất định rồi! Các cô chờ tôi!”
Mọi người lần lượt ôm nhau, tiễn Hoàng Xuân Yến ra đi. Hoàng Xuân Yến xách hành lý rời đi, đi được vài bước bỗng dừng lại ngoảnh đầu nhìn ký túc xá nơi mình đã sống bao nhiêu năm. Nhìn những người đồng đội, người bạn cùng phòng thân thiết nhất, giơ tay chào.
Lúc đến đường dài dằng dặc, lúc về đường cũng xa xôi, chỉ mong một đường thuận buồm xuôi gió.
*
Tần Vũ Kiều ở đoàn văn công nhiều năm cũng từng tiễn đồng đội xuất ngũ, nhưng tiễn người bạn cùng phòng thân thiết nhất rời đi càng thêm buồn bã, cảm giác ấy giống như có một luồng khí uất kết đè nén trong lòng. Cô liên tục mấy đêm nằm mơ, hình như luôn phải nói lời từ biệt với mọi người, nhưng trong mơ trong lòng chua xót không thể thổ lộ khiến cô ngủ không ngon giấc.
Hậu quả trực tiếp của việc ngủ không ngon chính là ngày nghỉ tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ hẹn xem mắt rồi!
Ngày nghỉ ngủ một giấc đến khi trời sáng trưng, Tần Vũ Kiều vội vàng bật dậy mặc quần áo, chạy vội ra nhà vệ sinh công cộng để đánh răng rửa mặt.
Hoàng Xuân Yến nghe Đoàn trưởng Tống nói mà nước mắt lưng tròng, chỉ liên tục gật đầu, nhất thời không nói nên lời.
“Mấy đứa kết hôn cần dùng nhiều thứ, chị đây cũng không có gì đáng giá. Mấy tấm phiếu vải và phiếu lương thực toàn quốc này với hai mươi đồng em cầm lấy, kết hôn làm bộ quần áo mới mặc, vừa vui vừa rực rỡ.” Tống Lệ Nga đưa là hai mươi thước phiếu vải quân dụng và ba mươi cân phiếu lương thực toàn quốc, đều là do cô tự mình tích góp được.
Thời buổi này phiếu vải của tỉnh chỉ được lưu hành trong tỉnh, chỉ có phiếu vải quân dụng mới được sử dụng trên toàn quốc do đó rất quý giá. Phiếu lương thực toàn quốc là cô nhờ người ta đổi cho.
Lần này Hoàng Xuân Yến kết hôn đang đau đầu vì mấy tấm phiếu đó. Tiền thì cô và đối tượng cũng tiết kiệm được một ít, chỉ là phiếu không đủ. Nhà mẹ đẻ và nhà chồng đều đang cố gắng, cô muốn nhận nhưng lại cảm thấy ngại ngùng, chỉ có chút do dự.
“Cầm lấy đi, chị cũng không dùng đến, mấy tấm phiếu vải này để ở nhà chẳng phải là lãng phí sao? Em cầm lấy làm quần áo mới coi như là để chúng phát huy hết tác dụng."
“Em cảm ơn Đoàn trưởng Tống!"
…
Trong ký túc xá, Hoàng Xuân Yến xách hành lý chuẩn bị xuất phát, đối tượng đang đợi cô ở dưới lầu.
“Mọi người đừng tiễn tôi, tạm biệt ở đây nhé!” Cô kiên quyết từ chối ý định muốn tiễn cô ra ngoài của mấy người, cô không muốn trên đường đi lại khóc lóc sướt mướt.
“Chị Yến, đây là quần áo chúng em góp tiền góp phiếu mua vải may cho chị, kết hôn phải mặc đồ mới!” Hoàng Xuân Yến rất tiết kiệm, đã lâu rồi không may quần áo mới.
“Chúng em lén lút tự may đấy, không tệ chứ?"
Hoàng Xuân Yến nhận ra loại vải này, là vải sợi tổng hợp! Cô mỉm cười nhận lấy, nước mắt lưng tròng nhìn mấy người: "Mấy người còn lén lút giấu tôi may quần áo mới nữa, tôi hoàn toàn không phát hiện ra."
“Đúng vậy, cứ như đánh du kích ấy, cứ thấy chị về là Quyên Nhi lại báo cho chúng tôi biết.” Tần Vũ Kiều tiến lên cho cô một cái ôm thật chặt: "Rảnh thì về thăm tụi này nhé, có dịp chúng tôi cũng sẽ đến thăm chị!”
“Nhất định rồi! Các cô chờ tôi!”
Mọi người lần lượt ôm nhau, tiễn Hoàng Xuân Yến ra đi. Hoàng Xuân Yến xách hành lý rời đi, đi được vài bước bỗng dừng lại ngoảnh đầu nhìn ký túc xá nơi mình đã sống bao nhiêu năm. Nhìn những người đồng đội, người bạn cùng phòng thân thiết nhất, giơ tay chào.
Lúc đến đường dài dằng dặc, lúc về đường cũng xa xôi, chỉ mong một đường thuận buồm xuôi gió.
*
Tần Vũ Kiều ở đoàn văn công nhiều năm cũng từng tiễn đồng đội xuất ngũ, nhưng tiễn người bạn cùng phòng thân thiết nhất rời đi càng thêm buồn bã, cảm giác ấy giống như có một luồng khí uất kết đè nén trong lòng. Cô liên tục mấy đêm nằm mơ, hình như luôn phải nói lời từ biệt với mọi người, nhưng trong mơ trong lòng chua xót không thể thổ lộ khiến cô ngủ không ngon giấc.
Hậu quả trực tiếp của việc ngủ không ngon chính là ngày nghỉ tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, cô nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa là đến giờ hẹn xem mắt rồi!
Ngày nghỉ ngủ một giấc đến khi trời sáng trưng, Tần Vũ Kiều vội vàng bật dậy mặc quần áo, chạy vội ra nhà vệ sinh công cộng để đánh răng rửa mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.