Thập Niên 70: Cuộc Sống Ngọt Ngào Của Vợ Chồng Quân Nhân Nơi Đại Viện
Chương 39: A
Thứ Lộ
22/08/2024
Phía dưới là 20 tấm gương tiêu biểu được chọn để học tập tinh thần Lôi Phong, mỗi người đều được in kèm một bức ảnh thẻ và một đoạn phỏng vấn ngắn.
Chỉ thấy ảnh của Tần Vũ Kiều được in ở hàng thứ hai bên phải, mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay chào theo kiểu nhà binh trước ống kính của phóng viên.
“Đồng hương của mình chụp ảnh đẹp thật, chụp Kiều Kiều nhà chúng ta xinh quá.” Triệu Tuyết Quyên cầm tờ báo lên xem, vô cùng hài lòng.
“Đó là do chị Tần Vũ Kiều vốn đã xinh mà.” Trần Ngọc Hương nhìn Tần Vũ Kiều trên báo, ánh mắt lướt sang bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ảnh của Cố Thiên Chuẩn.
“Anh Doanh trưởng Cố cũng chụp đẹp trai quá, hình như anh ấy bị thương lúc diễn tập cứu người thì phải.”
Không hề nói quá, vừa nhìn đã thấy hai người này, đúng là bắt mắt.
Tần Vũ Kiều nhìn thấy mình được lên báo trước, vui đến nỗi sắp nở hoa trên mặt, trong lòng vô cùng thích thú. Định bụng sẽ cất trang báo này lại, lần sau về thăm nhà sẽ đưa cho người nhà xem, bố mẹ nhất định sẽ rất vui. Kết quả giây tiếp theo đã nhìn thấy Cố Thiên Chuẩn ở bên cạnh.
Ảnh của hai người được đặt cạnh nhau, nhìn rất hài hòa đẹp mắt.
Triệu Tuyết Quyên cảm ơn hai người phòng bên cạnh rồi cầm tờ báo vào phòng, trực tiếp dán lên tường, đồng thời tuyên bố đây là vinh dự của Tần Vũ Kiều cũng là vinh dự của cả phòng, dán lên tường để mọi người cùng xem là hợp lý nhất.
Cô miết đi miết lại cho thật phẳng phiu. “Chúng ta không chỉ phải học tập đồng chí Lôi Phong, mà còn phải học tập đồng chí Tần Vũ Kiều nữa, vỗ tay nào.”
Lời vừa dứt, Trần Ngọc Hương phấn khởi vỗ tay nhưng trông lại có vẻ hơi lạc lõng. Triệu Tuyết Quyên liếc nhìn Tần Vũ Kiều vừa rồi còn hào hứng giờ đã nằm vật xuống giường, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đồng chí Tần Vũ Kiều, sao đồng chí không vỗ tay? Tư tưởng giác ngộ của đồng chí có vấn đề rồi. Mọi người đều đang theo đuổi sự tiến bộ, đồng chí không thể tụt hậu.”
"Ồ..." Tần Vũ Kiều tựa người vào thành giường, miễn cưỡng vỗ tay hai cái, phát ra tiếng vỗ lẻ loi, qua loa cho xong chuyện.
Giường của Tần Vũ Kiều nằm đối diện chỗ dán báo, chỉ cần nằm nghiêng người là có thể nhìn thấy tờ báo trên tường, bức ảnh Cố Thiên Chuẩn trên đó quả thật rất bắt mắt.
Cô liếc mắt nhìn rồi vội vàng dời tầm mắt.
Thật phiền phức.
*
"Mẹ kiếp!" Trình Tiền đập bàn một cái, đến cả chiếc cốc men sứ trên bàn cũng rung lên.
Nghe Cố Thiên Chuẩn nói kìa: "Cái gì mà 'Muốn thắng tôi, đợi kiếp sau đi', anh ta ngông cuồng quá rồi đấy! Có tin là bây giờ tôi sẽ đi so tài với anh ta vài hiệp hay không.”
Anh nhất định không tin, bản thân mình rèn luyện ngần ấy năm chẳng lẽ lại thua anh ta? Cho dù là thi bắn súng hay vật tay, anh sớm đã không còn là cậu trai trẻ ngây ngô hồi còn học trường quân đội năm nào nữa rồi.
Vương Vũ vừa truyền lời xong thấy vị doanh trưởng nhà mình trừng mắt tức giận, trong lòng không khỏi rầu rĩ, câu nói này sát thương cũng quá lớn rồi đấy.
Hôm qua Trình Tiền mới trở về quân khu, lần này nhờ người ta giúp đỡ lại thất bại, trong lòng vốn đã phiền muộn. Lúc gặp Ngô Phong nói về chuyện thi đấu quân sự đương nhiên là đã buông lời lẽ cay độc, kết quả tên Cố Thiên Chuẩn này lại dám bảo Vương Vũ nhắn lại câu nói đó cho mình, thật là tức chết mà.
"Anh ta đâu?" Anh xắn tay áo lên, xem ra là muốn đi làm một trận ra trò.
"Ở phía sau tòa nhà chính trị, chắc giờ này đã đi rồi." Vương Vũ nói chuyện càng ngày càng nhỏ, lo lắng bị vạ lây, 'ngọn lửa chiến tranh' của hai vị doanh trưởng đừng có mà bén đến người mình là được.
Chỉ thấy ảnh của Tần Vũ Kiều được in ở hàng thứ hai bên phải, mặc dù đang mặc quần áo bệnh nhân nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ, giơ tay chào theo kiểu nhà binh trước ống kính của phóng viên.
“Đồng hương của mình chụp ảnh đẹp thật, chụp Kiều Kiều nhà chúng ta xinh quá.” Triệu Tuyết Quyên cầm tờ báo lên xem, vô cùng hài lòng.
“Đó là do chị Tần Vũ Kiều vốn đã xinh mà.” Trần Ngọc Hương nhìn Tần Vũ Kiều trên báo, ánh mắt lướt sang bên cạnh, vừa hay nhìn thấy ảnh của Cố Thiên Chuẩn.
“Anh Doanh trưởng Cố cũng chụp đẹp trai quá, hình như anh ấy bị thương lúc diễn tập cứu người thì phải.”
Không hề nói quá, vừa nhìn đã thấy hai người này, đúng là bắt mắt.
Tần Vũ Kiều nhìn thấy mình được lên báo trước, vui đến nỗi sắp nở hoa trên mặt, trong lòng vô cùng thích thú. Định bụng sẽ cất trang báo này lại, lần sau về thăm nhà sẽ đưa cho người nhà xem, bố mẹ nhất định sẽ rất vui. Kết quả giây tiếp theo đã nhìn thấy Cố Thiên Chuẩn ở bên cạnh.
Ảnh của hai người được đặt cạnh nhau, nhìn rất hài hòa đẹp mắt.
Triệu Tuyết Quyên cảm ơn hai người phòng bên cạnh rồi cầm tờ báo vào phòng, trực tiếp dán lên tường, đồng thời tuyên bố đây là vinh dự của Tần Vũ Kiều cũng là vinh dự của cả phòng, dán lên tường để mọi người cùng xem là hợp lý nhất.
Cô miết đi miết lại cho thật phẳng phiu. “Chúng ta không chỉ phải học tập đồng chí Lôi Phong, mà còn phải học tập đồng chí Tần Vũ Kiều nữa, vỗ tay nào.”
Lời vừa dứt, Trần Ngọc Hương phấn khởi vỗ tay nhưng trông lại có vẻ hơi lạc lõng. Triệu Tuyết Quyên liếc nhìn Tần Vũ Kiều vừa rồi còn hào hứng giờ đã nằm vật xuống giường, ra vẻ nghiêm túc nói: “Đồng chí Tần Vũ Kiều, sao đồng chí không vỗ tay? Tư tưởng giác ngộ của đồng chí có vấn đề rồi. Mọi người đều đang theo đuổi sự tiến bộ, đồng chí không thể tụt hậu.”
"Ồ..." Tần Vũ Kiều tựa người vào thành giường, miễn cưỡng vỗ tay hai cái, phát ra tiếng vỗ lẻ loi, qua loa cho xong chuyện.
Giường của Tần Vũ Kiều nằm đối diện chỗ dán báo, chỉ cần nằm nghiêng người là có thể nhìn thấy tờ báo trên tường, bức ảnh Cố Thiên Chuẩn trên đó quả thật rất bắt mắt.
Cô liếc mắt nhìn rồi vội vàng dời tầm mắt.
Thật phiền phức.
*
"Mẹ kiếp!" Trình Tiền đập bàn một cái, đến cả chiếc cốc men sứ trên bàn cũng rung lên.
Nghe Cố Thiên Chuẩn nói kìa: "Cái gì mà 'Muốn thắng tôi, đợi kiếp sau đi', anh ta ngông cuồng quá rồi đấy! Có tin là bây giờ tôi sẽ đi so tài với anh ta vài hiệp hay không.”
Anh nhất định không tin, bản thân mình rèn luyện ngần ấy năm chẳng lẽ lại thua anh ta? Cho dù là thi bắn súng hay vật tay, anh sớm đã không còn là cậu trai trẻ ngây ngô hồi còn học trường quân đội năm nào nữa rồi.
Vương Vũ vừa truyền lời xong thấy vị doanh trưởng nhà mình trừng mắt tức giận, trong lòng không khỏi rầu rĩ, câu nói này sát thương cũng quá lớn rồi đấy.
Hôm qua Trình Tiền mới trở về quân khu, lần này nhờ người ta giúp đỡ lại thất bại, trong lòng vốn đã phiền muộn. Lúc gặp Ngô Phong nói về chuyện thi đấu quân sự đương nhiên là đã buông lời lẽ cay độc, kết quả tên Cố Thiên Chuẩn này lại dám bảo Vương Vũ nhắn lại câu nói đó cho mình, thật là tức chết mà.
"Anh ta đâu?" Anh xắn tay áo lên, xem ra là muốn đi làm một trận ra trò.
"Ở phía sau tòa nhà chính trị, chắc giờ này đã đi rồi." Vương Vũ nói chuyện càng ngày càng nhỏ, lo lắng bị vạ lây, 'ngọn lửa chiến tranh' của hai vị doanh trưởng đừng có mà bén đến người mình là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.