Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhàn Hạ Của Quân Tẩu
Chương 38
Thất Nguyệt A Lê
08/11/2022
Một thời gian dài, nội tâm nguyên chủ càng thêm biến thái, đem lửa giận trong lòng phát tiết lên người ba đứa nhỏ, không chỉ không cho bọn nhỏ ăn no, còn nhằm vào lúc không có việc gì mà muốn ngược đãi bọn nhỏ.
Trên người ba đứa nhỏ thường xuyên có những vết bầm tím bầm xanh xen kẽ. Có một hôm Cố Hoài An từ trong quân đội trở về, nhìn thấy nguyên chủ lại cầm cây gậy đánh đập mấy đứa nhỏ, mẹ kế ác độc liền bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau khi ly hôn, nguyên chủ trải qua cô đơn mấy chục năm, sau đó dưới sự cố ý chèn ép của ba người con trai làm lớn, cuộc sống ngày càng trở nên bi thảm hơn.
Còn Cố Hoài An liền gặp được một người phụ nữ ôn nhu, thiện lương, cả nhà sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ấy vậy mà mẹ kế độc ác chỉ có thể sống một cuộc đời khổ sở.
............
Căn bản là một câu chuyện bi thương.
Lâm Vãn Thanh oán hận giật giật khóe miệng, đối diện đột nhiên vang lên một giọng trầm thấp.
“Đồng chí Lâm, hoàn cảnh của tôi cô đều hiểu rõ rồi chứ?”
Hả?
Lâm Vãn Thanh ngẩng đầu, đối đầu với đôi mắt đen lóng lánh cực kỳ đẹp và thâm sâu nhưng lại rất lạnh lùng.
À, thì ra là ‘phiếu ăn dài hạn’ của cô ấy....
Không, không phải, là người chồng trong tương lai đang nói chuyện mới đúng.
Biết chứ, đương nhiên là cô hiểu rất rõ, cô là người xuyên tới mà, có tình huống nào mà cô không biết được đâu chứ!
Trong lòng Lâm Vãn Thanh lải nhải liên hồi, Cố Hoài An vốn dĩ ít nói lạnh lùng cũng trở nên hoạt bát cởi mở hơn.
"Biết.... Đồng chí Cố có biết về hoàn cảnh của tôi không?"
Đối mặt với đôi mắt ngấn nước của Lâm Vãn Thanh, Cố Hoài An cũng gật đầu.
"Vậy lần xem mắt này là?"
Đối diện với ‘phiếu ăn dài hạn’, Lâm Vãn Thanh thử dò thăm hỏi.
"Tôi rất hài lòng." Cố Hoài An không hổ danh là một ‘tủ lạnh cũ’ trong sách gốc, vừa mở miệng đã chấn nhiếp toàn cảnh ở đây, anh đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Vãn Thanh thì lại rất thưởng thức sự trực tiếp này của anh.
Vốn dĩ buổi xem mắt ngày hôm nay, cả hai người bọn họ đều mang theo lợi ích riêng của mình mà đến.
Trên người ba đứa nhỏ thường xuyên có những vết bầm tím bầm xanh xen kẽ. Có một hôm Cố Hoài An từ trong quân đội trở về, nhìn thấy nguyên chủ lại cầm cây gậy đánh đập mấy đứa nhỏ, mẹ kế ác độc liền bị đuổi ra khỏi nhà.
Sau khi ly hôn, nguyên chủ trải qua cô đơn mấy chục năm, sau đó dưới sự cố ý chèn ép của ba người con trai làm lớn, cuộc sống ngày càng trở nên bi thảm hơn.
Còn Cố Hoài An liền gặp được một người phụ nữ ôn nhu, thiện lương, cả nhà sống một cuộc sống hạnh phúc.
Ấy vậy mà mẹ kế độc ác chỉ có thể sống một cuộc đời khổ sở.
............
Căn bản là một câu chuyện bi thương.
Lâm Vãn Thanh oán hận giật giật khóe miệng, đối diện đột nhiên vang lên một giọng trầm thấp.
“Đồng chí Lâm, hoàn cảnh của tôi cô đều hiểu rõ rồi chứ?”
Hả?
Lâm Vãn Thanh ngẩng đầu, đối đầu với đôi mắt đen lóng lánh cực kỳ đẹp và thâm sâu nhưng lại rất lạnh lùng.
À, thì ra là ‘phiếu ăn dài hạn’ của cô ấy....
Không, không phải, là người chồng trong tương lai đang nói chuyện mới đúng.
Biết chứ, đương nhiên là cô hiểu rất rõ, cô là người xuyên tới mà, có tình huống nào mà cô không biết được đâu chứ!
Trong lòng Lâm Vãn Thanh lải nhải liên hồi, Cố Hoài An vốn dĩ ít nói lạnh lùng cũng trở nên hoạt bát cởi mở hơn.
"Biết.... Đồng chí Cố có biết về hoàn cảnh của tôi không?"
Đối mặt với đôi mắt ngấn nước của Lâm Vãn Thanh, Cố Hoài An cũng gật đầu.
"Vậy lần xem mắt này là?"
Đối diện với ‘phiếu ăn dài hạn’, Lâm Vãn Thanh thử dò thăm hỏi.
"Tôi rất hài lòng." Cố Hoài An không hổ danh là một ‘tủ lạnh cũ’ trong sách gốc, vừa mở miệng đã chấn nhiếp toàn cảnh ở đây, anh đi thẳng vào vấn đề.
Lâm Vãn Thanh thì lại rất thưởng thức sự trực tiếp này của anh.
Vốn dĩ buổi xem mắt ngày hôm nay, cả hai người bọn họ đều mang theo lợi ích riêng của mình mà đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.