Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhàn Hạ Của Quân Tẩu
Chương 3
Thất Nguyệt A Lê
07/10/2022
Đường Thu Đào là con gái út nhà họ Đường, cậu cả Đường lại là đội trưởng trong thôn, lúc nói chuyện mang theo vẻ cay nghiệt: “Mẹ, sao mẹ lại thiên vị như vậy, Lâm Vãn Thanh là cháu gái ngoại của mẹ, nhưng con mới là con gái ruột mẹ mà, con mới từ trường về còn chưa được ăn sủi cảo đâu.”
“Cái con bé này, con nhóc Thanh Thanh kia không phải...” Phía sau còn hai chữ “Người ngoài” vừa tới miệng liền bị bà ta nuốt trở về, Vương Xuân Hoa hơi chột dạ nhìn về phía Lâm Vãn Thanh liếc mắt một cái, thầm cười mỉa hai tiếng rồi tiến vào phòng bếp.
Lúc này Đường Thu Đào mới vừa lòng, cô ta ôm ngực bước tới trước mặt Lâm Vãn Thanh, dáng vẻ cực kì đắc ý, nói: “Lâm Vãn Thanh, cô nghe rồi chứ, ở nhà họ Đường này cô chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Lâm Vãn Thanh đứng ở dưới mái hiên, rũ mắt nhìn những hạt mưa rơi xuống mặt đất, môi khẽ nhếch lên, đương nhiên là cô biết trong mắt người nhà họ Đường, đặc biệt là Vương Xuân Hoa thì cô chỉ là một đứa ăn nhở ở đậu.
Không nói đến cô, trong lòng Vương Xuân Hoa, ngay cả ba người con ghẻ là hai cậu Đường và Đường Thu Bình cũng không bằng một đầu ngón tay của Đường Thu Đào.
Cũng phải thôi, nhà họ Đường có bốn đứa con, chỉ có Đường Thu Đào là do chính Vương Xuân Hoa sinh, hiển nhiên là bà ta rất thương con gái ruột của mình.
Đời trước, Vương Xuân Hoa có thể vì con gái út mà giả vờ không quan tâm cô ta, đối với Lâm Vãn Thanh thì nhiệt tình săn sóc, một lòng mưu tính sản nghiệp của nhà họ Lâm, người mẹ như vậy đúng là “vĩ đại” mà.
Không sai, Lâm Vãn Thanh đã thật sự xuyên qua, nhớ tới những chuyện trước đó của nhà họ Đường, cô liền cảm thấy tấm lòng chân thành của nguyên chủ đều đem đi cho chó ăn hết rồi.
Kiếp trước gia cảnh của Lâm Vãn Thanh rất tốt, nhưng xuất thân lại không tốt, bởi vì ông nội của Lâm Vãn Thanh là một doanh nhân yêu nước, trước giải phóng ông là người sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng rồi ông lại đem gần hết số tài sản đó đi quyên góp cho cuộc kháng chiến của nhà nước.
“Cái con bé này, con nhóc Thanh Thanh kia không phải...” Phía sau còn hai chữ “Người ngoài” vừa tới miệng liền bị bà ta nuốt trở về, Vương Xuân Hoa hơi chột dạ nhìn về phía Lâm Vãn Thanh liếc mắt một cái, thầm cười mỉa hai tiếng rồi tiến vào phòng bếp.
Lúc này Đường Thu Đào mới vừa lòng, cô ta ôm ngực bước tới trước mặt Lâm Vãn Thanh, dáng vẻ cực kì đắc ý, nói: “Lâm Vãn Thanh, cô nghe rồi chứ, ở nhà họ Đường này cô chỉ là một người ngoài mà thôi!”
Nói xong liền nghênh ngang rời đi.
Lâm Vãn Thanh đứng ở dưới mái hiên, rũ mắt nhìn những hạt mưa rơi xuống mặt đất, môi khẽ nhếch lên, đương nhiên là cô biết trong mắt người nhà họ Đường, đặc biệt là Vương Xuân Hoa thì cô chỉ là một đứa ăn nhở ở đậu.
Không nói đến cô, trong lòng Vương Xuân Hoa, ngay cả ba người con ghẻ là hai cậu Đường và Đường Thu Bình cũng không bằng một đầu ngón tay của Đường Thu Đào.
Cũng phải thôi, nhà họ Đường có bốn đứa con, chỉ có Đường Thu Đào là do chính Vương Xuân Hoa sinh, hiển nhiên là bà ta rất thương con gái ruột của mình.
Đời trước, Vương Xuân Hoa có thể vì con gái út mà giả vờ không quan tâm cô ta, đối với Lâm Vãn Thanh thì nhiệt tình săn sóc, một lòng mưu tính sản nghiệp của nhà họ Lâm, người mẹ như vậy đúng là “vĩ đại” mà.
Không sai, Lâm Vãn Thanh đã thật sự xuyên qua, nhớ tới những chuyện trước đó của nhà họ Đường, cô liền cảm thấy tấm lòng chân thành của nguyên chủ đều đem đi cho chó ăn hết rồi.
Kiếp trước gia cảnh của Lâm Vãn Thanh rất tốt, nhưng xuất thân lại không tốt, bởi vì ông nội của Lâm Vãn Thanh là một doanh nhân yêu nước, trước giải phóng ông là người sở hữu khối tài sản khổng lồ, nhưng rồi ông lại đem gần hết số tài sản đó đi quyên góp cho cuộc kháng chiến của nhà nước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.