Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 16:
Thanh Tri Hứa
28/01/2024
“Được, tôi ở lại bên kia chăm sóc Chu Chu là được." Trình Hoa Trân làm việc ở công hội nhà máy đường, công hội gần đây không bận, bà ấy định xin nghỉ vài ngày, chờ con gái thứ hai thuận lợi sinh con mới trở về, chồng là nhân viên nòng cốt trong nhà máy, khẳng định không thể rời khỏi cương vị công tác, cho nên hai vợ chồng cũng đều ăn ý với nhau.
Một khi làm xong chuyện của cha mẹ đối với con cái thì có làm nhiều cỡ nào cũng không hết lo lắng, khi còn bé quan tâm khỏe mạnh trưởng thành, học tập, thật vất vả mới có công việc ổn định lại lo lắng vấn đề hôn nhân của các con, cho dù kết hôn cũng phải quan tâm cuộc sống của con cái bọn họ.
Nhưng mà cha mẹ Lâm rất khai sáng, bọn nhỏ cũng tốt, người một nhà hòa thuận vui vẻ, vẫn nhọc lòng như cũ, nhưng Trình Hoa Trân xem cái này coi như là gánh nặng ngọt ngào, cũng không có nửa phần oán giận.
Bên này, khi Phùng Kiến Thiết khập khiễng đẩy xe đạp về đến nhà thì trời đã sắp tối, nhà anh ta ở vẫn là cái loại kia tập hợp đại viện của nhà máy cha Phùng, lúc này trong sân có không ít người, anh ta ở đại viện cũng coi như là có danh tiếng, dù sao tổ mua sắm ở Cung Tiêu Xã vẫn là công việc rất ngăn nắp, mẹ Phùng lại thích khoe khoang, từ khi anh ta từ trên trấn về tới huyện thành, thấy người liền nói "Kiến Thiết nhà tôi có bao nhiêu lợi hại, nhiều có thể làm, người lại lớn lên tốt..."
Cho nên khi nhìn thấy cả người anh ta đều là bùn, trên mặt còn có vết thương, bánh xe đạp còn bị cong, liền lớn tiếng ồn ào lên, "Ôi, Kiến Thiết cậu bị làm sao vậy? Cậu bị người ta đánh à?”
Một câu nói này đem trong viện rất nhiều người đều hô tới, "Má ơi, sao lại bị đánh nghiêm trọng như vậy?"
Mặt mũi bầm dập cung không nói, chân còn không lưu loát.
"Ai dám đánh cậu vậy, trời ạ, Kiến Thiết, cậu đã đắc tội với người nào vậy?"
Phùng Kiến Thiết là một người cực kỳ thích mặt mũi, loại chuyện bị người ta tròng bao tải đánh này anh ta kiên quyết sẽ không để cho người ta biết, nếu bị người ta biết, bị những người lắm mồm này truyền ra không chừng nói thành cái dạng gì, cho nên anh ta cắn răng cười, "Không có, tôi chỉ bị ngã xe đạp thôi!”
“Ngã à? Vậy cậu phải cẩn thận một chút, còn chưa kết hôn, không thể phá hư thân thể được.”
“Đúng đúng đúng, không thể phá hư thân thể.”
Phùng Kiến Thiết cảm thấy những người này cố ý cười nhạo mình bị nhà họ Lâm ghét bỏ, chỉ có thể chịu đựng đau đớn đẩy xe đạp nhanh chóng đi về nhà.
Hiện tại trời còn không phải quá lạnh, mọi người cũng không có vội vã về nhà, ngược lại tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ thảo luận lên chuyện Phùng Kiến Thiết bị đánh.
Tuy rằng anh ta nói mình là bị ngã xe đạp, thế nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là bị đánh.
"Các người nói xem ai là người đánh Phùng Kiến Thiết đây?"
"Chắc chắn là đắc tội với người nào đó, bằng không có thể bị người đánh thảm như vậy sao?"
Có người có chút hoài nghi nói, "Phùng Kiến Thiết cũng không phải là người để cho người khác đánh mình, đã bị đánh anh ta còn phải nói là chính mình ngã, chú của cậu ta không phải là chủ nhiệm nhà máy đường sao? Còn có bạn học của chú cậu ta không phải làm ở cục công an huyện chúng ta sao? Lần trước mẹ cậu ta phơi củ cải khô bị mất hết còn kinh động đến đồng chí công an huyện mà."
Ý của người mới nói là có tầng quan hệ này, Phùng Kiến Thiết không đem người đánh mình lột da cũng không phải là tác phong của nhà bọn họ nha.
“Có khả năng cậu ta cũng không biết là bị ai đánh?"
"Ý cậu là sao?"
“Bị người ta tròng bao tải vào rồi đánh đó."
Trước đó không lâu ở giao lộ không phải có một người cãi nhau đem anh ruột tròng bao tải vào rồi đánh sao? Khi bọn họ tan làm vừa vặn nhìn.
Đi ở phía trước Phùng Kiến Thiết nghe vậy bước chân liền dừng lại, bọn họ làm sao biết mình bị tròng bao tải vào đánh? Chẳng lẽ người đánh mình chính là bọn họ?
Nhất định là vậy, ở đây đã sớm có mấy nhà không quen nhìn mình thăng chức, khẳng định chính là tức quá cố ý ghê tởm chính mình, bằng không còn có thể có ai tròng bao tải đánh mình?
Nghe được hàng xóm trong đại viện nghị luận, Phùng Kiến Thiết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại không có chứng cớ, chỉ có thể thở hổn hển đi nhanh về nhà.
Kết quả vừa mới tới cửa mẹ Triệu Quế Cầm "Ngao" một tiếng kêu lên, "Con trai, con làm sao vậy?”
Phùng Kiến Thiết bị đánh rất rõ ràng, ngay cả mẹ anh ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, không đợi Phùng Kiến Thiết nói chuyện, lập tức hướng trong phòng hô to, "Cha bọn nhỏ, không tốt, Kiến Thiết nhà chúng ta bị người đánh gãy chân.”
Một khi làm xong chuyện của cha mẹ đối với con cái thì có làm nhiều cỡ nào cũng không hết lo lắng, khi còn bé quan tâm khỏe mạnh trưởng thành, học tập, thật vất vả mới có công việc ổn định lại lo lắng vấn đề hôn nhân của các con, cho dù kết hôn cũng phải quan tâm cuộc sống của con cái bọn họ.
Nhưng mà cha mẹ Lâm rất khai sáng, bọn nhỏ cũng tốt, người một nhà hòa thuận vui vẻ, vẫn nhọc lòng như cũ, nhưng Trình Hoa Trân xem cái này coi như là gánh nặng ngọt ngào, cũng không có nửa phần oán giận.
Bên này, khi Phùng Kiến Thiết khập khiễng đẩy xe đạp về đến nhà thì trời đã sắp tối, nhà anh ta ở vẫn là cái loại kia tập hợp đại viện của nhà máy cha Phùng, lúc này trong sân có không ít người, anh ta ở đại viện cũng coi như là có danh tiếng, dù sao tổ mua sắm ở Cung Tiêu Xã vẫn là công việc rất ngăn nắp, mẹ Phùng lại thích khoe khoang, từ khi anh ta từ trên trấn về tới huyện thành, thấy người liền nói "Kiến Thiết nhà tôi có bao nhiêu lợi hại, nhiều có thể làm, người lại lớn lên tốt..."
Cho nên khi nhìn thấy cả người anh ta đều là bùn, trên mặt còn có vết thương, bánh xe đạp còn bị cong, liền lớn tiếng ồn ào lên, "Ôi, Kiến Thiết cậu bị làm sao vậy? Cậu bị người ta đánh à?”
Một câu nói này đem trong viện rất nhiều người đều hô tới, "Má ơi, sao lại bị đánh nghiêm trọng như vậy?"
Mặt mũi bầm dập cung không nói, chân còn không lưu loát.
"Ai dám đánh cậu vậy, trời ạ, Kiến Thiết, cậu đã đắc tội với người nào vậy?"
Phùng Kiến Thiết là một người cực kỳ thích mặt mũi, loại chuyện bị người ta tròng bao tải đánh này anh ta kiên quyết sẽ không để cho người ta biết, nếu bị người ta biết, bị những người lắm mồm này truyền ra không chừng nói thành cái dạng gì, cho nên anh ta cắn răng cười, "Không có, tôi chỉ bị ngã xe đạp thôi!”
“Ngã à? Vậy cậu phải cẩn thận một chút, còn chưa kết hôn, không thể phá hư thân thể được.”
“Đúng đúng đúng, không thể phá hư thân thể.”
Phùng Kiến Thiết cảm thấy những người này cố ý cười nhạo mình bị nhà họ Lâm ghét bỏ, chỉ có thể chịu đựng đau đớn đẩy xe đạp nhanh chóng đi về nhà.
Hiện tại trời còn không phải quá lạnh, mọi người cũng không có vội vã về nhà, ngược lại tốp năm tốp ba tụ cùng một chỗ thảo luận lên chuyện Phùng Kiến Thiết bị đánh.
Tuy rằng anh ta nói mình là bị ngã xe đạp, thế nhưng người sáng suốt vừa nhìn liền biết đây là bị đánh.
"Các người nói xem ai là người đánh Phùng Kiến Thiết đây?"
"Chắc chắn là đắc tội với người nào đó, bằng không có thể bị người đánh thảm như vậy sao?"
Có người có chút hoài nghi nói, "Phùng Kiến Thiết cũng không phải là người để cho người khác đánh mình, đã bị đánh anh ta còn phải nói là chính mình ngã, chú của cậu ta không phải là chủ nhiệm nhà máy đường sao? Còn có bạn học của chú cậu ta không phải làm ở cục công an huyện chúng ta sao? Lần trước mẹ cậu ta phơi củ cải khô bị mất hết còn kinh động đến đồng chí công an huyện mà."
Ý của người mới nói là có tầng quan hệ này, Phùng Kiến Thiết không đem người đánh mình lột da cũng không phải là tác phong của nhà bọn họ nha.
“Có khả năng cậu ta cũng không biết là bị ai đánh?"
"Ý cậu là sao?"
“Bị người ta tròng bao tải vào rồi đánh đó."
Trước đó không lâu ở giao lộ không phải có một người cãi nhau đem anh ruột tròng bao tải vào rồi đánh sao? Khi bọn họ tan làm vừa vặn nhìn.
Đi ở phía trước Phùng Kiến Thiết nghe vậy bước chân liền dừng lại, bọn họ làm sao biết mình bị tròng bao tải vào đánh? Chẳng lẽ người đánh mình chính là bọn họ?
Nhất định là vậy, ở đây đã sớm có mấy nhà không quen nhìn mình thăng chức, khẳng định chính là tức quá cố ý ghê tởm chính mình, bằng không còn có thể có ai tròng bao tải đánh mình?
Nghe được hàng xóm trong đại viện nghị luận, Phùng Kiến Thiết tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng mà lại không có chứng cớ, chỉ có thể thở hổn hển đi nhanh về nhà.
Kết quả vừa mới tới cửa mẹ Triệu Quế Cầm "Ngao" một tiếng kêu lên, "Con trai, con làm sao vậy?”
Phùng Kiến Thiết bị đánh rất rõ ràng, ngay cả mẹ anh ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, không đợi Phùng Kiến Thiết nói chuyện, lập tức hướng trong phòng hô to, "Cha bọn nhỏ, không tốt, Kiến Thiết nhà chúng ta bị người đánh gãy chân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.