Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 21:
Thanh Tri Hứa
28/01/2024
Trình Hoa Trân là công nhân viên chức ở công hội, công hội vốn dĩ là phục vụ mưu cầu phúc lợi cho toàn bộ công nhân viên chức nhà máy, đương nhiên cũng quản lý vấn đề mâu thuẫn nội bộ của công nhân viên chức nhà máy.
Lâm Thính Vãn là con gái của bà ấy, chuyện này bà ấy đương nhiên phải quản, không chỉ phải quản còn tìm lãnh đạo công hội và lãnh đạo nhà máy.
Việc này lãnh đạo nhà máy cũng rất coi trọng, hiện tại lượng công việc trong nhà máy rất lớn, nếu công nhân viên chức bực bội, công việc cũng không dễ tiến hành, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của công việc.
Long An lại là thành phố nổi tiếng về đường, đối với lượng ra của đường cũng có nhiệm vụ.
Cho nên buổi chiều nhà máy chỗ Lý Thúy Phân làm tạm dừng nửa giờ, lãnh đạo nhà máy lại gọi người đưa tin đồn buổi sáng tới, mọi người đứng ở văn phòng lãnh đạo, Trình Hoa Trân lấy ra thái độ của công hội, đem sự tình lợi hại nói đến âm vang hữu lực.
Miệng lưỡi Trình Hoa Trân tương đối lưu loát, mấy người đi đồn bậy bị nói đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, trong đó Lưu Kim Hoa lại là hàng xóm nhà họ Lâm, có loại cảm giác bị bắt tại trận, nghĩ Trình Hoa Trân còn ở công hội, về sau lỡ như có phúc lợi của công nhân viên chức mà loại trừ nhà bọn họ ra, không phải là thiệt thòi sao?
Cho nên vội vã không ngừng xin lỗi Trình Hoa Trân, "Hoa Trân, chuyện này thật sự xin lỗi, đều do tôi không rõ nghe được vài câu liền lấy ra nói với người khác.”
Hai người khác thấy Lưu Kim Hoa xin lỗi, khẳng định cũng xin lỗi theo, dù sao chuyện này bọn họ đều nghe Lưu Kim Hoa nói, vốn dĩ nói cho vui vẻ, nào biết Trình Hoa Trân so đo như vậy, vậy khẳng định chỉ có thể xin lỗi.
Trình Hoa Trân nghe xong lời xin lỗi của mọi người nghe ra một ít chuyện không tầm thường, lập tức hỏi Lưu Kim Hoa, "Các người nghe được từ đâu nói con gái tôi đánh Phùng Kiến Thiết?"
Lưu Kim Hoa đảo tròng mắt, trong lòng có chút ý nghĩ khác nói: "Tôi đi Cung Tiêu Xã mua chút muối, liền nghe người ta nói Phùng Kiến Thiết bị người đánh, vẫn là bị tròng bao tải vào đánh, bởi vì không thấy được đến cùng là ai làm, mọi người ngay tại chỗ suy đoán Phùng Kiến Thiết đắc tội ai, lại có người nghe nói Phùng Kiến Thiết cùng Vãn Vãn có xem mắt qua, nhưng là Hoa Trân cùng ông Lâm không đồng ý, cái kia hình như là nhà họ Phùng lại tìm người khác tới nói, sợ đem nhà các người chọc tới, mọi người liền nói có phải là Vãn Vãn...."
“Nói bậy nói bạ.” Người đập bàn chính là lãnh đạo nhà máy, ông ta đứng dậy trừng mắt liếc nhìn Lưu Kim Hoa tức giận nói, "Trước không nói đồng chí Lâm Thính Vãn có thể đánh người hay không? Liền nói cô ấy chỉ là một đồng chí nữ thì làm sao có thể tròng bao tải vào một đồng chí nam như Phùng Kiến Thiết?”
Đương nhiên, ông Lâm liền càng không làm chuyện này, ông Lâm rất bận rộn, tuyệt đối không rảnh rỗi làm ra loại chuyện này.
Lời này phi thường có đạo lý, cho nên căn bản sẽ không hoài nghi người đánh Phùng Kiến Thiết là Lâm Thính Vãn.
Lưu Kim Hoa thấy chủ nhiệm nhà máy nổi giận, lập tức cười làm lành nói, "Chủ nhiệm Trương, đều do chúng tôi không hiểu rõ, tôi ở chỗ này xin lỗi đồng chí Hoa Trân, buổi tối tôi lại đi xin lỗi Vãn Vãn.”
Trình Hoa Trân không thích Lưu Kim Hoa cho lắm nên lập tức nói, "Buổi tối không cần đi, tôi sẽ mang lời xin lỗi về.”
Lưu Kim Hoa lập tức cười làm lành gật đầu, trong lòng lại hết sức không phục, bà ta vốn dĩ không muốn đi, bất quá chỉ là lý do thoái thác mà thôi.
Tất cả mọi người đều là công nhân viên chức trong nhà máy, cũng chỉ nói vài câu nhàn rỗi, cũng không thể đưa ra trừng phạt thực chất gì, liền tự mình xin lỗi chuyện này cũng coi như cho qua.
Trình Hoa Trân nghe được lời xin lỗi cũng liền quay về công hội, chờ bà ấy rời đi, chủ nhiệm nhà máy lại nói mấy câu với mấy người đó, nhắc nhở mọi người một phen mới để cho mấy người đó quay về chỗ làm tiếp tục làm việc.
Mấy người khác chỉ có thể nói mình xui xẻo, bình thường ở nhà máy nói chuyện phiếm cũng không ít, đây là lần đầu tiên gặp phải Trình Hoa Trân tích cực như vậy, nhưng mà cũng không dám nói tiếp.
Ngược lại là Lưu Kim Hoa, khoanh tay lại, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, kể cả mấy người gọi bà ta, bà ta cũng không có tâm tư đáp lại.
Kỳ thật Phùng Kiến Thiết cũng không tự mình tìm đám người Lưu Kim Hoa tung tin đồn, tìm chính là người khác, nguyên nhân Lưu Kim Hoa tích cực như vậy là cảm thấy nhà họ Lâm không nể mặt nhà họ Phùng như vậy, cho dù có quan hệ với chủ nhiệm Phùng, nhà họ Phùng cùng nhà họ Lâm khẳng định cũng không thể thành.
Lâm Thính Vãn là con gái của bà ấy, chuyện này bà ấy đương nhiên phải quản, không chỉ phải quản còn tìm lãnh đạo công hội và lãnh đạo nhà máy.
Việc này lãnh đạo nhà máy cũng rất coi trọng, hiện tại lượng công việc trong nhà máy rất lớn, nếu công nhân viên chức bực bội, công việc cũng không dễ tiến hành, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tính tích cực của công việc.
Long An lại là thành phố nổi tiếng về đường, đối với lượng ra của đường cũng có nhiệm vụ.
Cho nên buổi chiều nhà máy chỗ Lý Thúy Phân làm tạm dừng nửa giờ, lãnh đạo nhà máy lại gọi người đưa tin đồn buổi sáng tới, mọi người đứng ở văn phòng lãnh đạo, Trình Hoa Trân lấy ra thái độ của công hội, đem sự tình lợi hại nói đến âm vang hữu lực.
Miệng lưỡi Trình Hoa Trân tương đối lưu loát, mấy người đi đồn bậy bị nói đến đầu cũng không ngẩng lên nổi, trong đó Lưu Kim Hoa lại là hàng xóm nhà họ Lâm, có loại cảm giác bị bắt tại trận, nghĩ Trình Hoa Trân còn ở công hội, về sau lỡ như có phúc lợi của công nhân viên chức mà loại trừ nhà bọn họ ra, không phải là thiệt thòi sao?
Cho nên vội vã không ngừng xin lỗi Trình Hoa Trân, "Hoa Trân, chuyện này thật sự xin lỗi, đều do tôi không rõ nghe được vài câu liền lấy ra nói với người khác.”
Hai người khác thấy Lưu Kim Hoa xin lỗi, khẳng định cũng xin lỗi theo, dù sao chuyện này bọn họ đều nghe Lưu Kim Hoa nói, vốn dĩ nói cho vui vẻ, nào biết Trình Hoa Trân so đo như vậy, vậy khẳng định chỉ có thể xin lỗi.
Trình Hoa Trân nghe xong lời xin lỗi của mọi người nghe ra một ít chuyện không tầm thường, lập tức hỏi Lưu Kim Hoa, "Các người nghe được từ đâu nói con gái tôi đánh Phùng Kiến Thiết?"
Lưu Kim Hoa đảo tròng mắt, trong lòng có chút ý nghĩ khác nói: "Tôi đi Cung Tiêu Xã mua chút muối, liền nghe người ta nói Phùng Kiến Thiết bị người đánh, vẫn là bị tròng bao tải vào đánh, bởi vì không thấy được đến cùng là ai làm, mọi người ngay tại chỗ suy đoán Phùng Kiến Thiết đắc tội ai, lại có người nghe nói Phùng Kiến Thiết cùng Vãn Vãn có xem mắt qua, nhưng là Hoa Trân cùng ông Lâm không đồng ý, cái kia hình như là nhà họ Phùng lại tìm người khác tới nói, sợ đem nhà các người chọc tới, mọi người liền nói có phải là Vãn Vãn...."
“Nói bậy nói bạ.” Người đập bàn chính là lãnh đạo nhà máy, ông ta đứng dậy trừng mắt liếc nhìn Lưu Kim Hoa tức giận nói, "Trước không nói đồng chí Lâm Thính Vãn có thể đánh người hay không? Liền nói cô ấy chỉ là một đồng chí nữ thì làm sao có thể tròng bao tải vào một đồng chí nam như Phùng Kiến Thiết?”
Đương nhiên, ông Lâm liền càng không làm chuyện này, ông Lâm rất bận rộn, tuyệt đối không rảnh rỗi làm ra loại chuyện này.
Lời này phi thường có đạo lý, cho nên căn bản sẽ không hoài nghi người đánh Phùng Kiến Thiết là Lâm Thính Vãn.
Lưu Kim Hoa thấy chủ nhiệm nhà máy nổi giận, lập tức cười làm lành nói, "Chủ nhiệm Trương, đều do chúng tôi không hiểu rõ, tôi ở chỗ này xin lỗi đồng chí Hoa Trân, buổi tối tôi lại đi xin lỗi Vãn Vãn.”
Trình Hoa Trân không thích Lưu Kim Hoa cho lắm nên lập tức nói, "Buổi tối không cần đi, tôi sẽ mang lời xin lỗi về.”
Lưu Kim Hoa lập tức cười làm lành gật đầu, trong lòng lại hết sức không phục, bà ta vốn dĩ không muốn đi, bất quá chỉ là lý do thoái thác mà thôi.
Tất cả mọi người đều là công nhân viên chức trong nhà máy, cũng chỉ nói vài câu nhàn rỗi, cũng không thể đưa ra trừng phạt thực chất gì, liền tự mình xin lỗi chuyện này cũng coi như cho qua.
Trình Hoa Trân nghe được lời xin lỗi cũng liền quay về công hội, chờ bà ấy rời đi, chủ nhiệm nhà máy lại nói mấy câu với mấy người đó, nhắc nhở mọi người một phen mới để cho mấy người đó quay về chỗ làm tiếp tục làm việc.
Mấy người khác chỉ có thể nói mình xui xẻo, bình thường ở nhà máy nói chuyện phiếm cũng không ít, đây là lần đầu tiên gặp phải Trình Hoa Trân tích cực như vậy, nhưng mà cũng không dám nói tiếp.
Ngược lại là Lưu Kim Hoa, khoanh tay lại, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì, kể cả mấy người gọi bà ta, bà ta cũng không có tâm tư đáp lại.
Kỳ thật Phùng Kiến Thiết cũng không tự mình tìm đám người Lưu Kim Hoa tung tin đồn, tìm chính là người khác, nguyên nhân Lưu Kim Hoa tích cực như vậy là cảm thấy nhà họ Lâm không nể mặt nhà họ Phùng như vậy, cho dù có quan hệ với chủ nhiệm Phùng, nhà họ Phùng cùng nhà họ Lâm khẳng định cũng không thể thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.