Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 24:
Thanh Tri Hứa
29/01/2024
Trình Hoa Trân biết chủ nhiệm Phùng tới làm gì, chỉ là không ngờ bọn họ lại hưng sự động chúng* như vậy, bà ấy nói với Lâm Tri Văn, "Tri Văn, con vào trong bảo chị ba và em gái con đừng ra ngoài.”
*Hưng sư động chúng (兴师动众): có nghĩa là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Lâm Tri Văn không nói gì chỉ gật đầu, ném đồ ăn trong tay vào rổ, xoay người bước vào phòng.
Trêmặt Trình Hoa Trân lại một lần nữa mang bộ dáng ấm áp nhìn thấy Phùng Triệu Sâm đã đi tới cửa nói, "Chủ nhiệm Phùng, sao ngài lại tới đây?”
Phùng Triệu Sâm cũng là người tinh ranh, lập tức khiêm tốn nói rõ ý đồ đến đây.
"Chủ nhiệm Phùng, ngài cũng quá hưng sự động chúng đi, chỉ là câu nói đùa thôi, ngài xem cái này ngược lại có vẻ chúng tôi bất cận nhân tình*."
*Bất cận nhân tình: Không phù hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lí.
Trên mặt Phùng Triệu Sâm mang theo một nụ cười theo thói quen, trong lòng nghĩ là không thể hưng sư động chúng thì không được, ông ta không chịu nổi nếu như ông Lâm lại tới tìm một lần nữa, trong miệng nói liền không giống nhau, "Đều là nhà tôi thất lễ, vô duyên vô cớ để cho đồng chí Lâm Thính Vãn chịu ấm ức, nên nhất định phải tới cửa xin lỗi.”
Lúc Lâm Thành An nghe được thanh âm đã đi ra, vẫn đứng ở bên cạnh vợ mình, ông ấy không bằng Trình Hoa Trân ở công hội luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, khuôn mặt nặng nề, nhìn ra được là đang mất hứng, nhưng mà nhà ai bị bôi nhọ một cách khó hiểu như vậy cũng phải mặt lạnh thôi.
Lâm Thành An trầm mặt khiến cho Phùng Triệu Sâm lúc nói chuyện luôn phải liếc mắt nhìn ông ấy một cái, lại nói tiếp lúc Lâm Thành An còn trẻ cũng là một chàng trai đẹp trai nổi tiếng trong nhà máy, chỉ là không thích nói chuyện, lúc trầm mặt lại đặc biệt nghiêm túc, dáng người lại cao lớn, cho nên đứng ở một bên đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng vẫn làm cho người tới cửa xin lỗi cảm thấy có chút áp lực.
“Ông Lâm." Chủ nhiệm Phùng mỉm cười gật đầu với Lâm Thành An, dù sao cũng tới cửa xin lỗi, thái độ vô cùng khiêm tốn lễ độ.
Lâm Thành An cũng gật đầu đem mấy người họ đưa vào nhà.
Trên hành lang người đang nấu cơm đều là công nhân viên chức ở nhà máy đường, có còn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, nhìn chủ nhiệm nhà máy lại đây có chút tò mò hỏi, "Chủ nhiệm Phùng tới nhà ông Lâm nói xin lỗi cái gì vậy?"
Người biết được một chút tin tức linh thông liền đem chuyện nghe được nói cho người hỏi đó, người hỏi nghe xong liền lắc đầu, "Cái người nhà họ Phùng này nha, chính mình đắc tội với người khác nên bị đánh còn oan uổng một cô gái nhỏ?"
"Đúng vậy nha, thật sự là không có tiền đồ, mấu chốt lời này các người biết là ai truyền sao?"
"Ai vậy?"
Người nói chuyện hất cằm về phía mấy người, mấy người nhìn theo ánh mắt liền thấy Lưu Kim Hoa đang thái rau.
"Là bà ta?"
“Đúng vậy, hôm nay nhà máy vật liệu của bọn họ còn bị chủ nhiệm nhà máy dạy dỗ.”
“Bình thường bà ta nhìn thấy Hoa Trân đều rất là nhiệt tình, không ngờ sau lưng lại làm chuyện bôi nhọ con gái người khác.”
Có người cười lạnh một tiếng, "Hừ, không chừng trong lòng người khác có ý nghĩ khác.”
Cụ thể có ý nghĩ gì thì người nói chuyện không nói ra, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng một chút, tuy rằng công nhân viên chức muốn kết thân với nhà họ Phùng còn không chỉ một nhà, nhưng người giở trò xấu sau lưng như Lưu Kim Hoa thật đúng là không có, dù sao đều là cùng một nhà máy, loại lời này nếu bị bắt được, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn cảm thấy rất xấu hổ.
*Hưng sư động chúng (兴师动众): có nghĩa là triệu tập lực lượng, ở trong này là việc nhỏ cũng không cần phải kêu gọi hết mọi người làm gì.
Lâm Tri Văn không nói gì chỉ gật đầu, ném đồ ăn trong tay vào rổ, xoay người bước vào phòng.
Trêmặt Trình Hoa Trân lại một lần nữa mang bộ dáng ấm áp nhìn thấy Phùng Triệu Sâm đã đi tới cửa nói, "Chủ nhiệm Phùng, sao ngài lại tới đây?”
Phùng Triệu Sâm cũng là người tinh ranh, lập tức khiêm tốn nói rõ ý đồ đến đây.
"Chủ nhiệm Phùng, ngài cũng quá hưng sự động chúng đi, chỉ là câu nói đùa thôi, ngài xem cái này ngược lại có vẻ chúng tôi bất cận nhân tình*."
*Bất cận nhân tình: Không phù hợp lẽ phải, không hợp tình hợp lí.
Trên mặt Phùng Triệu Sâm mang theo một nụ cười theo thói quen, trong lòng nghĩ là không thể hưng sư động chúng thì không được, ông ta không chịu nổi nếu như ông Lâm lại tới tìm một lần nữa, trong miệng nói liền không giống nhau, "Đều là nhà tôi thất lễ, vô duyên vô cớ để cho đồng chí Lâm Thính Vãn chịu ấm ức, nên nhất định phải tới cửa xin lỗi.”
Lúc Lâm Thành An nghe được thanh âm đã đi ra, vẫn đứng ở bên cạnh vợ mình, ông ấy không bằng Trình Hoa Trân ở công hội luyện được bản lĩnh gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, khuôn mặt nặng nề, nhìn ra được là đang mất hứng, nhưng mà nhà ai bị bôi nhọ một cách khó hiểu như vậy cũng phải mặt lạnh thôi.
Lâm Thành An trầm mặt khiến cho Phùng Triệu Sâm lúc nói chuyện luôn phải liếc mắt nhìn ông ấy một cái, lại nói tiếp lúc Lâm Thành An còn trẻ cũng là một chàng trai đẹp trai nổi tiếng trong nhà máy, chỉ là không thích nói chuyện, lúc trầm mặt lại đặc biệt nghiêm túc, dáng người lại cao lớn, cho nên đứng ở một bên đẹp mắt là đẹp mắt, nhưng vẫn làm cho người tới cửa xin lỗi cảm thấy có chút áp lực.
“Ông Lâm." Chủ nhiệm Phùng mỉm cười gật đầu với Lâm Thành An, dù sao cũng tới cửa xin lỗi, thái độ vô cùng khiêm tốn lễ độ.
Lâm Thành An cũng gật đầu đem mấy người họ đưa vào nhà.
Trên hành lang người đang nấu cơm đều là công nhân viên chức ở nhà máy đường, có còn không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, nhìn chủ nhiệm nhà máy lại đây có chút tò mò hỏi, "Chủ nhiệm Phùng tới nhà ông Lâm nói xin lỗi cái gì vậy?"
Người biết được một chút tin tức linh thông liền đem chuyện nghe được nói cho người hỏi đó, người hỏi nghe xong liền lắc đầu, "Cái người nhà họ Phùng này nha, chính mình đắc tội với người khác nên bị đánh còn oan uổng một cô gái nhỏ?"
"Đúng vậy nha, thật sự là không có tiền đồ, mấu chốt lời này các người biết là ai truyền sao?"
"Ai vậy?"
Người nói chuyện hất cằm về phía mấy người, mấy người nhìn theo ánh mắt liền thấy Lưu Kim Hoa đang thái rau.
"Là bà ta?"
“Đúng vậy, hôm nay nhà máy vật liệu của bọn họ còn bị chủ nhiệm nhà máy dạy dỗ.”
“Bình thường bà ta nhìn thấy Hoa Trân đều rất là nhiệt tình, không ngờ sau lưng lại làm chuyện bôi nhọ con gái người khác.”
Có người cười lạnh một tiếng, "Hừ, không chừng trong lòng người khác có ý nghĩ khác.”
Cụ thể có ý nghĩ gì thì người nói chuyện không nói ra, trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng một chút, tuy rằng công nhân viên chức muốn kết thân với nhà họ Phùng còn không chỉ một nhà, nhưng người giở trò xấu sau lưng như Lưu Kim Hoa thật đúng là không có, dù sao đều là cùng một nhà máy, loại lời này nếu bị bắt được, sau này ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, còn cảm thấy rất xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.