Thập Niên 70: Cuộc Sống Nhỏ Hạnh Phúc
Chương 38:
Thanh Tri Hứa
31/01/2024
Khiến người không ham thích tám chuyện như cô cũng nhịn không được hỏi một câu, “Dì Thuý Phân, có chuyện gì vậy?”
Lý Thúy Phân nói, “Còn có thể sao nữa, bởi vì nhà họ Lưu vội vàng làm thân với nhà họ Phùng, ngay ngày xem mắt liền làm việc cho nhà họ Phùng, hai ngày trước càng ghê gớm hơn, nhà mẹ đẻ của Triệu Quế Cầm không phải là ở trấn Khánh Dương sao? Bên đó trồng toàn là cây mía, bà ta lo lắng con gái của em trai út tuổi còn trẻ xuống ruộng giúp đỡ ngắt cây mía sẽ khiến gương mặt bị thương, liền bảo Lưu Phượng Chi đi thế, ở bên kia hai ngày mới cho trở về.”
Còn có chuyện này sao?
Trình Hoa Trân nghe được liền líu lưỡi, Triệu Quế Cầm cũng thật không ra gì, lo lắng mặt cháu gái bị thương, khiến cho con gái nhà người ta đi thay, vậy là con gái nhà người khác nên làm trâu làm ngựa sao?
Đương nhiên chuyện này bà ấy cũng liền nói trong lòng một chút, rốt cuộc Lưu Phượng Chi cũng là tự nguyện, cũng chẳng trách ai được.
Mấy người đang nói liền thấy Lưu Phượng Chi bước thẳng tới, cũng liền không nói tiếp, mà dấu vết bị xướt bởi cây mía trên mặt Lưu Phượng Chi có không ít, đậm đậm nhạt nhạt đặc biệt bắt mắt.
Ngày mai liền phải gả chồng, kết quả còn để khuôn mặt bị thương, mọi người đều nhịn không được liếc qua một cái, Lâm Thính Vãn không thân với cô ta, chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt, Lưu Phượng Chi có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến cô, đường mình chọn thì tự mình đi.
Lý Thuý Phân thu hồi ánh mắt liền nói với Trình Hoa Trân, “Chị Hoa Trân, bộ quần áo này của Vãn Vãn rất đẹp nha, là chị tự làm sao?”
Trình Hoa Trân nói, “Đúng vậy, Vãn Vãn tự thiết kế bản vẽ, tôi dùng hai ngày đêm mới làm được.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa lướt qua Lưu Phượng Chi, cô ta nhìn làn da non mịn của Lâm Thính Vãn liền theo bản năng sờ sờ vết thương trên mặt bị mía làm xước, tuy rằng thật nhiều người trong toà nhà công nhân viên chức đều hâm mộ cô ta vô công rỗi nghề mà có thể gả được cho Phùng Kiến Thiết, nhưng nghĩ đên thái độ của nhà họ Phùng cùng với Phùng Kiến Thiết đối với mình, liền lập tức hoài nghi không biết bản thân vội vàng gả đến nhà họ Phùng rốt cuộc là đúng hay sai.
Ý nghĩ chợt loé liền bị cô ta đè nén lại, như mẹ cô ta đã nói đối phương là Phùng Kiến Thiết vậy thì đáng giá.
Mọi người đều là người ở toà nhà công nhân viên chức, nhưng Lâm Thính Vãn vẫn luôn là người được mỗi người trong toà nhà công nhân viên chức cực kỳ hâm mộ, anh trai đi bộ đội, cha mẹ tiền lương cao, anh em trong nhà cũng hòa thuận, xinh đẹp văn hóa cao, Lưu Phượng Chi rất cao ngạo, cô ta vẫn luôn liền ghen ghét Lâm Thính Vãn chỉ được cái biết chỗ đầu thai mà thôi.
Hiện tại trong lòng của đối tượng mà cô ta chuẩn bị kết hôn cũng chỉ có Lâm Thính Vãn, cô ta đã sớm tích cóp không ít oán khí trong lòng.
Nhưng mà gả cho Phùng kiến Thiết chính là cơ hội tốt, cô ta sắp hơn Lâm Thính Vãn rồi, chỉ cần cô ta gả cho Phùng Kiến Thiết thì không chỉ có giúp người nhà có thể diện mà bản thân cũng được người ta xem trọng hơn.
Chờ vào nhà họ Phùng thì không chỉ vấn đề việc làm của cô ta được giải quyết mà anh của cô ta cũng có thể có việc làm, cả nhà đều là công nhân, Phùng Kiến Thiết lại là tổ trưởng tổ mua sắm.
Lý Thúy Phân nói, “Còn có thể sao nữa, bởi vì nhà họ Lưu vội vàng làm thân với nhà họ Phùng, ngay ngày xem mắt liền làm việc cho nhà họ Phùng, hai ngày trước càng ghê gớm hơn, nhà mẹ đẻ của Triệu Quế Cầm không phải là ở trấn Khánh Dương sao? Bên đó trồng toàn là cây mía, bà ta lo lắng con gái của em trai út tuổi còn trẻ xuống ruộng giúp đỡ ngắt cây mía sẽ khiến gương mặt bị thương, liền bảo Lưu Phượng Chi đi thế, ở bên kia hai ngày mới cho trở về.”
Còn có chuyện này sao?
Trình Hoa Trân nghe được liền líu lưỡi, Triệu Quế Cầm cũng thật không ra gì, lo lắng mặt cháu gái bị thương, khiến cho con gái nhà người ta đi thay, vậy là con gái nhà người khác nên làm trâu làm ngựa sao?
Đương nhiên chuyện này bà ấy cũng liền nói trong lòng một chút, rốt cuộc Lưu Phượng Chi cũng là tự nguyện, cũng chẳng trách ai được.
Mấy người đang nói liền thấy Lưu Phượng Chi bước thẳng tới, cũng liền không nói tiếp, mà dấu vết bị xướt bởi cây mía trên mặt Lưu Phượng Chi có không ít, đậm đậm nhạt nhạt đặc biệt bắt mắt.
Ngày mai liền phải gả chồng, kết quả còn để khuôn mặt bị thương, mọi người đều nhịn không được liếc qua một cái, Lâm Thính Vãn không thân với cô ta, chỉ nhìn một cái liền dời ánh mắt, Lưu Phượng Chi có thế nào đi nữa cũng không liên quan đến cô, đường mình chọn thì tự mình đi.
Lý Thuý Phân thu hồi ánh mắt liền nói với Trình Hoa Trân, “Chị Hoa Trân, bộ quần áo này của Vãn Vãn rất đẹp nha, là chị tự làm sao?”
Trình Hoa Trân nói, “Đúng vậy, Vãn Vãn tự thiết kế bản vẽ, tôi dùng hai ngày đêm mới làm được.”
Mấy người vừa nói chuyện vừa lướt qua Lưu Phượng Chi, cô ta nhìn làn da non mịn của Lâm Thính Vãn liền theo bản năng sờ sờ vết thương trên mặt bị mía làm xước, tuy rằng thật nhiều người trong toà nhà công nhân viên chức đều hâm mộ cô ta vô công rỗi nghề mà có thể gả được cho Phùng Kiến Thiết, nhưng nghĩ đên thái độ của nhà họ Phùng cùng với Phùng Kiến Thiết đối với mình, liền lập tức hoài nghi không biết bản thân vội vàng gả đến nhà họ Phùng rốt cuộc là đúng hay sai.
Ý nghĩ chợt loé liền bị cô ta đè nén lại, như mẹ cô ta đã nói đối phương là Phùng Kiến Thiết vậy thì đáng giá.
Mọi người đều là người ở toà nhà công nhân viên chức, nhưng Lâm Thính Vãn vẫn luôn là người được mỗi người trong toà nhà công nhân viên chức cực kỳ hâm mộ, anh trai đi bộ đội, cha mẹ tiền lương cao, anh em trong nhà cũng hòa thuận, xinh đẹp văn hóa cao, Lưu Phượng Chi rất cao ngạo, cô ta vẫn luôn liền ghen ghét Lâm Thính Vãn chỉ được cái biết chỗ đầu thai mà thôi.
Hiện tại trong lòng của đối tượng mà cô ta chuẩn bị kết hôn cũng chỉ có Lâm Thính Vãn, cô ta đã sớm tích cóp không ít oán khí trong lòng.
Nhưng mà gả cho Phùng kiến Thiết chính là cơ hội tốt, cô ta sắp hơn Lâm Thính Vãn rồi, chỉ cần cô ta gả cho Phùng Kiến Thiết thì không chỉ có giúp người nhà có thể diện mà bản thân cũng được người ta xem trọng hơn.
Chờ vào nhà họ Phùng thì không chỉ vấn đề việc làm của cô ta được giải quyết mà anh của cô ta cũng có thể có việc làm, cả nhà đều là công nhân, Phùng Kiến Thiết lại là tổ trưởng tổ mua sắm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.