Chương 40: Anh Trai Thông Minh Hơn Anh Cả Nhiều Nha (1)
Mi Nhãn Khiển Quyển
30/10/2022
Editor: Hye Jin
_____________
Thời gia những người khác đều đã đi làm đồng cả rồi, chỉ có mỗi Thời Như Sương và Cao Hải Nguyệt ngồi trong bóng râm trong sân.
“Cái áo này may đẹp quá, sờ vào cũng mềm mại." Cao Hải Nguyệt cầm lấy bộ quần áo mà Trương Thúy Phân may cho đứa con nhỏ trong bụng, nhìn đi nhìn lại, nghĩ đến đứa trẻ sắp chào đời, lòng tràn đầy niềm vui.
“Em không chê là từ quần áo cũ sửa lại là được." Thời Như Sương cầm cây quạt phẩy phẩy, híp mắt cười: "Mẹ chồng chị tay nghề khéo lắm, Khanh Khanh còn bé quậy thật sự, lên núi đào trứng chim, ra ngoài ruộng bắt cá chạch, ra bờ sông bắt cua, không có mâm nào không có mặt con bé, trở về quần áo lỗ lỗ không thôi."
Nhớ lại chuyện này, Thời Như Sương không nhịn được cười: "Lúc đó, phiếu vải đều dùng hết may quần áo cho con bé, cũng chẳng kiếm ra được vải mới, mẹ chồng chị liền từ quần áo cũ cắt ra từng con thỏ nhỏ vá vào."
"Mặc dù là từ nhỏ cũng là mụn vá chồng mụn vá chéo lớn lên, mà được cái mụn vá đẹp nha, đứa nhỏ này còn đi khoe khoang khắp nơi."
Cao Hải Nguyệt cũng cười, ngón tay không ngừng vuốt ve quần áo nhỏ trên tay, ánh mắt ôn nhu: "Vâng, trẻ con mà chính là tâm tính như vậy. Mà mẹ chồng chị thật tốt, mỗi năm thu lương xong còn mang sang tiếp tế."
Ngay cả khi Thời Như Sương không về thì Cố gia cũng có người khác đưa lương sang, năm nay đã đưa hai lần rồi, có khi ăn tết còn mang thêm một lần nữa.
“Đúng vậy, đời này chị có thể gả vào Cố gia, chị đã cảm thấy đủ." Thời Như Sương không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, mát lạnh thấm tận vào trong tâm can.
Đôi mắt của Cao Hải Nguyệt ánh lại hâm mộ, lại có chút buồn bã.
Thực ra cô gả vào Thời gia cũng tốt, cô cùng mẹ chồng chị em dâu ở chung không tồi, mà để thân thiết như Cố gia thì vĩnh viễn không làm được.
Chị dâu Hà Thu Thủy nhiều lần đề cập đến việc muốn phân gia, đều là bị mẹ chồng Chu Mạn đè xuống, đánh giá chẳng được mấy năm, qua mấy năm không còn đè nổi được nữa.
Cao Hải Nguyệt với người chị chồng này, ngoài hâm mộ còn ghen ghét.
Chồng của chị chồng nhìn khờ khờ mà tâm tư tỉ mỉ, đối với chị ấy cũng tốt, hai đứa con trai tiền đồ vô lượng, nghe ý tứ của chị ấy, Thanh Liệt ở bộ đội đã giúp Khanh Khanh tìm được nhà trai, về sau gả đi khẳng định cuộc sống cũng khá.
Cái xúc cảm mềm mại làm cô hoàn hồn, cảm xúc này nhanh chóng triệt tiêu đi.
Người ta chị chồng đều cố từ nhà mẹ đẻ lấy đồ đi, một lần về nhà mẹ đẻ là chèn em chị dâu em chồng, cố gắng moi lương thực từ chỗ mẹ đẻ, cùng thôn cô có Vương Quế Hương, hai người cô cùng gả vào một đội sản xuất, kết quả mỗi ngày bị cô em chồng mách lẻo, mẹ chồng, nam nhân đối với cô ấy ý kiến vô cùng.
Hai ngày trước còn khóc lóc kể lể với cô một hồi lâu, cô ít nhất không cần xem sắc mặt mẹ chồng mà sống, chồng cũng là người biết nóng biết lạnh, chị chồng có thứ tốt đều mang về nhà mẹ đẻ, cả sữa mạch nha đồ vật quý vậy cũng mang đến cho cô ở cữ bồi bổ.
“Chị gái, chị thật may mắn.” Cao Hải Nguyệt nhìn về phía Thời Như Sương cười cười, đáy mắt không còn ghen ghét chỉ còn thân mật, thiệt tình.
Thời Như Sương vỗ nhẹ vào tay em dâu: "Em cũng vậy không phải sao?"
Cao Hải Nguyệt cười khẽ: "Đúng, đúng, chúng ta đều là người may mắn, bằng không không vào được một nhà."
“Hải Nguyệt?” Cánh cửa sân đang mở hoàn toàn bị đẩy ra, Vương Tú Anh dẫn con trai đi vào, lớn giọng kêu lên: "Ai nha đi một đường khát muốn chết, mau cho chị chén nước uống với."
Cao Hải Nguyệt thấy chị dâu nhà mẹ đẻ đến, vừa định đứng dậy đã bị Thời Như Sương giữ lại: "Chị đi lấy, em ngồi đi."
"Vâng, làm phiền chị."
“Việc nhỏ.”
Vương Tú Anh ngồi xuống cạnh Cao Hải Nguyệt, kéo con trai ngồi lên đùi mình.
"Hải Nguyệt, chị chồng em đã về chưa?"
“Buổi trưa đã về.” Cao Hải Nguyệt cau mày, một lúc mới giãn ra.
"Đây là trứng gà mẹ kêu chị mang cho em, em sắp sinh, còn có một hũ đường đỏ nhỏ, là anh trai em tích cóp, đến lúc đó mỗi ngày ăn một chén đường đỏ, trứng gà bồi bổ." Vừa nói vừa đem cái bao vải màu xanh lá gác ở bên cạnh bàn."
“Trong nhà trứng gà cũng không nhiều lắm, sao không giữ lại cấp Phong Nhi ăn." Cao Hải Nguyệt nhìn đứa cháu trai nhỏ trên đùi chị dâu, trên mặt toát ra yêu thương.
Đây là độc đinh độc mầm của Cao gia, ở nhà là bảo bối của cha mẹ cô đó.
"Này, trứng gà tích góp thêm thời gian nữa là có, trước tăng cường em, nữ nhân sinh con là đại sự, ở cữ phải dưỡng thật tốt, không là lưu lại di chứng."
Nghe chị dâu nói vậy, Cao Hải Nguyệt trong lòng tự hỏi, thường ngày chị dâu không hào phóng như vậy, cái gì ngon cũng đều hướng vào tay con trai, sao hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
_____________
Thời gia những người khác đều đã đi làm đồng cả rồi, chỉ có mỗi Thời Như Sương và Cao Hải Nguyệt ngồi trong bóng râm trong sân.
“Cái áo này may đẹp quá, sờ vào cũng mềm mại." Cao Hải Nguyệt cầm lấy bộ quần áo mà Trương Thúy Phân may cho đứa con nhỏ trong bụng, nhìn đi nhìn lại, nghĩ đến đứa trẻ sắp chào đời, lòng tràn đầy niềm vui.
“Em không chê là từ quần áo cũ sửa lại là được." Thời Như Sương cầm cây quạt phẩy phẩy, híp mắt cười: "Mẹ chồng chị tay nghề khéo lắm, Khanh Khanh còn bé quậy thật sự, lên núi đào trứng chim, ra ngoài ruộng bắt cá chạch, ra bờ sông bắt cua, không có mâm nào không có mặt con bé, trở về quần áo lỗ lỗ không thôi."
Nhớ lại chuyện này, Thời Như Sương không nhịn được cười: "Lúc đó, phiếu vải đều dùng hết may quần áo cho con bé, cũng chẳng kiếm ra được vải mới, mẹ chồng chị liền từ quần áo cũ cắt ra từng con thỏ nhỏ vá vào."
"Mặc dù là từ nhỏ cũng là mụn vá chồng mụn vá chéo lớn lên, mà được cái mụn vá đẹp nha, đứa nhỏ này còn đi khoe khoang khắp nơi."
Cao Hải Nguyệt cũng cười, ngón tay không ngừng vuốt ve quần áo nhỏ trên tay, ánh mắt ôn nhu: "Vâng, trẻ con mà chính là tâm tính như vậy. Mà mẹ chồng chị thật tốt, mỗi năm thu lương xong còn mang sang tiếp tế."
Ngay cả khi Thời Như Sương không về thì Cố gia cũng có người khác đưa lương sang, năm nay đã đưa hai lần rồi, có khi ăn tết còn mang thêm một lần nữa.
“Đúng vậy, đời này chị có thể gả vào Cố gia, chị đã cảm thấy đủ." Thời Như Sương không nhanh không chậm phe phẩy cây quạt, mát lạnh thấm tận vào trong tâm can.
Đôi mắt của Cao Hải Nguyệt ánh lại hâm mộ, lại có chút buồn bã.
Thực ra cô gả vào Thời gia cũng tốt, cô cùng mẹ chồng chị em dâu ở chung không tồi, mà để thân thiết như Cố gia thì vĩnh viễn không làm được.
Chị dâu Hà Thu Thủy nhiều lần đề cập đến việc muốn phân gia, đều là bị mẹ chồng Chu Mạn đè xuống, đánh giá chẳng được mấy năm, qua mấy năm không còn đè nổi được nữa.
Cao Hải Nguyệt với người chị chồng này, ngoài hâm mộ còn ghen ghét.
Chồng của chị chồng nhìn khờ khờ mà tâm tư tỉ mỉ, đối với chị ấy cũng tốt, hai đứa con trai tiền đồ vô lượng, nghe ý tứ của chị ấy, Thanh Liệt ở bộ đội đã giúp Khanh Khanh tìm được nhà trai, về sau gả đi khẳng định cuộc sống cũng khá.
Cái xúc cảm mềm mại làm cô hoàn hồn, cảm xúc này nhanh chóng triệt tiêu đi.
Người ta chị chồng đều cố từ nhà mẹ đẻ lấy đồ đi, một lần về nhà mẹ đẻ là chèn em chị dâu em chồng, cố gắng moi lương thực từ chỗ mẹ đẻ, cùng thôn cô có Vương Quế Hương, hai người cô cùng gả vào một đội sản xuất, kết quả mỗi ngày bị cô em chồng mách lẻo, mẹ chồng, nam nhân đối với cô ấy ý kiến vô cùng.
Hai ngày trước còn khóc lóc kể lể với cô một hồi lâu, cô ít nhất không cần xem sắc mặt mẹ chồng mà sống, chồng cũng là người biết nóng biết lạnh, chị chồng có thứ tốt đều mang về nhà mẹ đẻ, cả sữa mạch nha đồ vật quý vậy cũng mang đến cho cô ở cữ bồi bổ.
“Chị gái, chị thật may mắn.” Cao Hải Nguyệt nhìn về phía Thời Như Sương cười cười, đáy mắt không còn ghen ghét chỉ còn thân mật, thiệt tình.
Thời Như Sương vỗ nhẹ vào tay em dâu: "Em cũng vậy không phải sao?"
Cao Hải Nguyệt cười khẽ: "Đúng, đúng, chúng ta đều là người may mắn, bằng không không vào được một nhà."
“Hải Nguyệt?” Cánh cửa sân đang mở hoàn toàn bị đẩy ra, Vương Tú Anh dẫn con trai đi vào, lớn giọng kêu lên: "Ai nha đi một đường khát muốn chết, mau cho chị chén nước uống với."
Cao Hải Nguyệt thấy chị dâu nhà mẹ đẻ đến, vừa định đứng dậy đã bị Thời Như Sương giữ lại: "Chị đi lấy, em ngồi đi."
"Vâng, làm phiền chị."
“Việc nhỏ.”
Vương Tú Anh ngồi xuống cạnh Cao Hải Nguyệt, kéo con trai ngồi lên đùi mình.
"Hải Nguyệt, chị chồng em đã về chưa?"
“Buổi trưa đã về.” Cao Hải Nguyệt cau mày, một lúc mới giãn ra.
"Đây là trứng gà mẹ kêu chị mang cho em, em sắp sinh, còn có một hũ đường đỏ nhỏ, là anh trai em tích cóp, đến lúc đó mỗi ngày ăn một chén đường đỏ, trứng gà bồi bổ." Vừa nói vừa đem cái bao vải màu xanh lá gác ở bên cạnh bàn."
“Trong nhà trứng gà cũng không nhiều lắm, sao không giữ lại cấp Phong Nhi ăn." Cao Hải Nguyệt nhìn đứa cháu trai nhỏ trên đùi chị dâu, trên mặt toát ra yêu thương.
Đây là độc đinh độc mầm của Cao gia, ở nhà là bảo bối của cha mẹ cô đó.
"Này, trứng gà tích góp thêm thời gian nữa là có, trước tăng cường em, nữ nhân sinh con là đại sự, ở cữ phải dưỡng thật tốt, không là lưu lại di chứng."
Nghe chị dâu nói vậy, Cao Hải Nguyệt trong lòng tự hỏi, thường ngày chị dâu không hào phóng như vậy, cái gì ngon cũng đều hướng vào tay con trai, sao hôm nay có chuyện gì vậy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.